Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 440. Tổng thu hoạch cuối cùng

Chương 440. Tổng thu hoạch cuối cùng
Nhất thời, gã chợt thấy Lưu sư đệ này thuận mắt hơn nhiều, cũng không bày ra dáng vẻ cao ngạo của ‘Tam Anh Tứ Kiệt’ nữa.
Về phần vị đồng môn Trúc Cơ hậu kỳ khiêm tốn kia cũng chỉ thản nhiên liếc hai người một cái, hoàn toàn không có ý định tiến lên trò chuyện, có vẻ như khinh thường hết thảy ‘hư tình giả ý’ như vậy, là một vị tu sĩ khổ tu chân chính.
"Lưu sư đệ, tạm thời mới có ba người chúng ta an toàn về tới."
"Nhưng mới chưa bao lâu, chúng ta đợi tới trưa đi, xem còn có đồng môn trở lại không."
"Tới buổi trưa, các ngươi đều tự về nghỉ ngơi đi, ta sẽ hội báo tình hình nhiệm vụ với trưởng lão hội."
Hai người khách sáo một hồi, Chu Trác Phong mới nói như vậy.
Gã nói âm lượng không nhỏ, rõ ràng là không chỉ nói cho Lưu Ngọc nghe, còn là nói cho đồng môn Trúc Cơ hậu kỳ bị thương kia nghe được.
"Tại hạ đã hiểu."
Lưu Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó đi tới một chỗ sát tường ngồi xuống.
Khi đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong như Chu Trác Phong, hắn rõ ràng là bên nhược thế, đương nhiên không thể đối chọi gay gắt.
Phải hạ thấp tư thái, chọn một ít lời hay mà nói.
Không cầu được ưu đãi gì cả, chỉ hi vọng đối phương đừng ngáng chân, cản trở mình.
Lưu Ngọc chỉ muốn cho thấy thái độ của bản thân, không phải thật sự muốn ‘ôm đùi’. Sau khi đạt thành mục đích thì ngồi dựa vào vách tường, không nói thêm gì nữa.
Vách tường sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp khiến người ta an tâm.
Tại thế giới này, thứ hắn có thể dựa vào chỉ có Tiên Phủ, cũng chỉ có thực lực của bản thân!
Đồng môn kia nghe vậy cũng nhíu mày trả lời: "Đã biết."
Hắn ta thật sự không tiện bỏ qua mặt mũi của Chu Trác Phong, dù sao ngay cả chưởng môn cũng không so được với lực ảnh hưởng của Tam Anh Tứ Kiệt, huống chi là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ‘Bình thường’?
Sau đó, cả Thiên Điện lại lâm vào yên tĩnh, ba người đều không nói chuyện.
Mãi tới giờ Thìn, lại một đồng môn tiến vào, chính là Trang Thế Long từng có duyên vài lần với Lưu Ngọc tại Vọng Nguyệt Thành.
Mặt hắn ta không còn chút máu, hơi thở và linh áp quanh thân còn suy yếu hơn ban đầu thật nhiều, gần như sắp ngã xuống Trúc Cơ sơ kỳ.
Trang Thế Long vừa nhập điện, chưa kịp chào hỏi đã vội vàng tìm một chỗ để ngồi xuống, khoanh chân vận công, ổn định thương thế.
Phủ thành chủ có trưởng lão Kim Đan tọa trấn, Thiên Điện này lại chỉ có tu sĩ Trúc Cơ tiếp nhận nhiệm vụ tiến đến, cho dù là dưới công chúng cũng được xem như an toàn, không bị người quấy rầy.
Chu Trác Phong thấy vậy khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Vừa tới giờ Tỵ, lại một nữ tu Trúc Cơ trung kỳ trở lại, cũng bị thương rất nặng nhưng lại chào hỏi Chu Trác Phong trước rồi mới tới một bên vận công chữa thương.
Sau khi nữ tu sĩ này về tới, mãi cho đến buổi trưa cũng không còn tu sĩ Trúc Cơ nào trở lại nữa.
Thấy tình cảnh này, Chu Trác Phong dẫn đầu nhiệm vụ lần này lại vẫn hờ hững như thường.
Trong lúc hoàn thành nhiệm vụ phá hoại mỏ quặng Tử Tinh, chết bốn đồng môn Trúc Cơ kỳ vẫn trong phạm vi thừa nhận được, huống chi Hợp Hoan Môn chỉ chết nhiều hơn chứ không ít chút nào.
"Đến ngọ rồi, các sư đệ, sư muội còn chưa trở lại Vọng Nguyệt Thành chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít."
"Các vị sư đệ không cần chờ thêm nữa, có thể trở về động phủ an dưỡng thương thế trước."
"Chu mỗ sẽ báo cáo lại tình huống với trưởng lão hội, sau đó sẽ thông báo kết quả cuối cùng tới các vị qua lệnh bài tông môn."
Chu Trác Phong nhìn thoáng qua sắc trời, đứng dậy trầm giọng nói.
"Vâng, Chu sư huynh! Vậy tại hạ trở lại động phủ trước."
Lưu Ngọc nghe vậy, đứng dậy chắp tay cáo từ. Còn lại cũng chỉ là vài trình tự đơn giản, hắn nghĩ đến chuyện của mình, quyết ý rời đi từ lâu.
Về phần điểm công huân sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ trực tiếp trả tới danh nghĩa cá nhân, không cần lo lắng.
Con đường phân phối công huân trực tiếp do trưởng lão hội quản hạt, hắn cũng không đắc tội vị trưởng lão nào cả, không cần lo lắng bị người gian lận.
Thấy Chu Trác Phong gật đầu, Lưu Ngọc xoay người rời khỏi Thiên Điện.
Trong nhiệm vụ lần này không có người hắn quen thuộc, ngoại trừ Chu Trác Phong ra thì cũng không cần khách sáo với ai cả.
Lưu Ngọc rời khỏi phủ thành chủ cũng không dừng lại, lập tức đi nhanh về phía động phủ tại thành Nam.
Hắn định sửa soạn lại phần thu hoạch của mình, sau đó bán hết những gì nên bán, đổi lấy Linh Thạch dùng cho tu hành.
Một đường cước bộ bay nhanh, nửa khắc sau, Lưu Ngọc tiến vào động phủ thành Nam, lấy lệnh bài mở ra tầng ‘môn hộ’ vô hình, sau khi tiến vào, môn hộ lần nữa biến mất không thấy.
Lưu Ngọc xuyên qua bóng cây và mặt cỏ, tiến vào lầu các, ngồi xuống bàn đá giữa đại sảnh.
Thần thức đảo qua nguyên tầng lầu, không phát hiện có gì khác thường.
Hắn nhắm hai mắt lại, ý niệm xúc động điểm sáng xanh biếc Nễ Hoàn Cung, Nguyên Thần nháy mắt tiến vào thế giới Tiên Phủ.
Chỉ giây lát, Lưu Ngọc lại mở bừng hai mắt, trong tay nhiều ra ba túi trữ vật, chính là chiến lợi phẩm từ nam tử phán y, lão giả hắc y và Tạ Tuấn Kiệt.
Mấy năm nay tu luyện tiêu hao không nhỏ, mỗi ngày dùng Thanh Nguyên đan, hàng năm tiêu phí ước chừng ba nghìn Linh Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận