Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1070. Vết nứt khác nhau.



Chương 1070. Vết nứt khác nhau.




Hai chân hơi uốn lượn nhảy lên, hắn ra một quyền lại một quyền với thân thể yếu ớt đang rơi xuống.
“Ầm ầm ầm”
Một đấm sọ thành thịt nát, một quyền xuyên ngực mà qua.
Lại thêm một quyền, thân thể gã lập tức chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
Quyền phong lạnh thấu xương, từng trận gió tanh mưa máu tung bay trên trời cao!
“Ba”
Hai chân Lưu Ngọc chạm đất, trên nắm tay vẫn còn sót lại huyết dịch và huyết nhục nhỏ bé.
Loại phương thức đánh giết tàn bạo này, khiến cho lòng hắn dâng lên các loại cảm xúc khác nhan.
Mặc dù nếu so với dùng pháp khí đánh giết quả thực là tốn thời gian và phí sức cũng chẳng mấy “mỹ lệ”, nhưng quả thực là rất thoải mái!
Nhất là dưới tình huống thực lực nghiền ép được đối phương!
“Phù”
Qua hai ba hơi thở, Lưu Ngọc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, mới khôi phục lại tâm tư phập phồng, tâm hộ lại khôi phục trạng thái không hề bận tâm.
Hai tay khẽ rung lên, huyết nhục và huyết dịch đều rơi hết xuống đất.
Đương nhiên hắn sẽ không vì một chút thoải mái khi giết chóc mà mà đần độn không dùng đến linh khí.
So với khoái cảm nhất thời, hắn vẫn cảm thấy càng coi trọng hiệu suất hơn, càng không bởi vậy mà đẩy bản thân vào trong hiểm cảnh.
“Chỉ tiếc là, dùng ma hỏa thu hoạch nhiên liệu sẽ khiến cho thân phận của bản thân bị bại lộ.”
“Những huyết nhục và linh hồn này, thật là đáng tiếc.”
“Chỉ có điều đây cũng không phải là một nan đề, sinh linh trên thế gian nhiều không đếm xuể, chỉ cần lạc quan, còn sợ ma hỏa thiếu “Nhiên liệu” hay sao?”
Lưu Ngọc mỉm cười, thu túi trữ vật của tu sĩ mi vàng giắt vào trên lưng, dùng mấy viên hỏa đạn hóa huyết nhục thành tro tàn.
Lúc này, trận chiến tập kích cũng cơ bản đã kết thúc.
Thực lực của tu sĩ phe mình chẳng những mạnh hơn, mà số lượng tu sĩ cũng nhiều hơn, từ đầu đến cuối đều dễ như trở bàn tay, cũng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hết thảy đều phát triển theo phương hướng như trong dự đoán.
Lúc đấu pháp đồng thời thần thức của Lưu Ngọc cũng triển khai toàn bộ, thu hết những chỗ có biến vào trong mắt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đấu pháp của những người bên kia đều đã kết thúc, đều đang thu dọn chiến trường theo thói quen.
Tu sĩ Thần Sa môn chỉ còn sót lại một người, cũng đã bị chế phục, đang bị Chu Tử Văn tra tấn đến chết đi sống lại.
“Ưa a!”
Tu sĩ Thần Sa môn phát ra tiếng hét thảm thiết thê lương.
Dường như là vì báo thú, Chu Tử Văn chém đứt năm chi của người này, đồng thời dùng dao nhỏ gọt đi từng chút máu thịt.
Huyết tinh lại tàn nhẫn, nhìn qua thấy mà giật mình!
Chỉ có điều ở đây đều là tu sĩ Thánh Hỏa giáo, có cừu hận không chết không thôi với Thần Sa môn, trong đó có lẽ có một vài người có người thân bằng hữu chết trong tay của Thần Sa môn, cho nên đối với loại tra tấn này không hề thấy không ổn chút nào, ngược lại còn mơ hồ có cảm giác dễ chịu.
Lưu Ngọc đi tới, bình tĩnh nhìn chăm chú.
Tu sĩ trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay hắn nhiều vô số kể, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy có gì khó chịu.
Hiện tại vai trò của hắn là một tán tu Trúc Cơ, tâm tính tất nhiên là chỉ quan sát thôi, không cần phải cố ý nặn ra vẻ gì khác.
“Đêm dài lắm mộng, hãy cứ kết thúc nhanh đi!”
Thấy trên mặt hảo hữu là ý cười man rợ, Đường Thiên Bảo cau mày một chút khó có thể nhận ra, đi tới nói như vậy.
Vẻ mặt Chu Tử Văn không vui, ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng cũng biết được bây giờ làm vậy là không thích hợp, tu sĩ Thần Sa môn có thể tới trợ giúp bất cứ lúc nào.
Pháp khí tiểu đao hơi dùng lực một chút liền chẻ tù binh dưới tay thành nhân côn.
Sau khi cong việc, hắn ta lấy ra một tờ giấy trắng tinh lau pháp khí, thái độ chăm chú lại bình tĩnh.
Lưu Ngọc đứng ở một bên, không nói lời nào nhìn chăm chú vào màn này.
Hắn có thể cảm giác được, từ sau khi Thạch Nhân Kiệt chết, thái độ của Chu Tử Văn dường như phát sinh biến hóa.
Dường như đang dần xa lánh Đường Thiên Bảo, trong lý niệm đã có chỗ khác nhau.
Mặc dù thực lực của Đường Thiên Bảo mạnh mẽ, nhưng thực lực của Chu Tử Văn cũng không yếu, cũng có được Linh khí cực phẩm tương tự, chỉ là tu vi thấp hơn chút.
So với tu sĩ phổ thông, hai người đều có thực lực cao cường.
Chỉ là một người có “Ranh giới cuối cùng”, có việc nên làm có việc không nên làm.
Mặc dù không tính là không quả quyết, nhưng trong phong cách làm việc vẫn có khuynh hướng nhu hòa, bảo thủ.
Dưới sự so sánh, một người khác lại có vẻ kích động hơn rất nhiều.
Sau khi Thạch Nhân Kiệt chết đi lại mơ hồ có chút cực đoan, có xu thế phát triển theo phương hướng không từ thủ đoạn.
Trong lòng Lưu Ngọc tổng kết nói.
Mặc dù thực lực của hai người đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có điều bây giờ cả ba hợp lại, trước mặt hắn vẫn không đáng để gây chú ý.
Cho dù thân phận bại lộ, bị vây công, toàn thân trở ra cũng không thành vấn đề.
Vạn nhất kế hoạch không thành công, đợi khi có người lạc đàn thì bắt lấy, thi triển sưu hồn thuật cũng là một lựa chọn tốt.
“Thông qua sự quan sát trong khoảng thời gian này, cái gọi là “Quang Minh hội” chỉ là ngụy trang mà thôi, thân phận thật sự của những tu sĩ này, tám phần là dư nghiệt của Thánh Hỏa giáo.”
“Mà ba người Đường Thiên Bảo, chính là nhân vật quan trọng nhất của dư nghiệt Thánh Hỏa giáo.”
“Nếu như cần sử dụng kế hoạch dự bị, tốt nhất là chế phục một trong ba người, chỉ có điều cái này có hơi khó thực hiện.”
Suy nghĩ của Lưu Ngọc chớp động.
Thực lực cường đại, có càng nhiều phương pháp có thể lựa chọn, tất nhiên không cần phải bó tay bó chân giống như trước. Hết chương 1070.



Bạn cần đăng nhập để bình luận