Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1081. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác(3)



Chương 1081. Không thể đổ trách nhiệm cho người khác(3)




Dường như chỉ một lúc nữa nó có thể công kích ra một đòn chí mạng!
Từ xa nhìn lại, một luồng khí tức hung hãn vượt tới, nương theo đó là cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Dù cho Lưu Ngọc đã lui về một khoảng cách đủ an toàn, luồng cảm giác nguy cơ kia vẫn mãnh liệt không hề suy giảm chút nào.
"Đây chính là khôi lỗi Kim Đan sao?"
"Nếu có thể thu hoạch được một con, thì sau này khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan cũng có lực khống chế nhất định, ít nhất ở phương diện tự vệ có thể đảm bảo chắc chắn an toàn."
Nhìn qua khôi lỗi hình rắn khổng lồ, đáy mắt Lưu Ngọc hiện ra chút tham lam rồi nhanh chóng biến mất.
Chẳng qua hắn vẫn cố khắc chế, bởi mục đích quan trọng nhất khi hắn đến đây chính là vì "Tam Nguyên quả".
Bất kỳ Pháp Bảo, Linh vật hay là tài nguyên nào khác đều phải nhường cho Linh quả.
"Chờ sau khi có được Tam Nguyên quả, nói không chừng còn có thể tính toán một phen, việc này vẫn phải chờ suy tính cẩn thận hơn."
Lưu Ngọc vòng tay ra trước ngực, nghĩ vậy thì hai mắt hơi híp lại một cái.
Mà một bên khác, đối mặt với khôi lỗi hình rắn khổng lồ, áp lực mà Đường Thiên Bảo phải đối mặt khi đứng ở phía chính diện có thể thử nghĩ, thái dương của hắn ta đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trong con ngươi thẳng đứng màu lục khẽ chớp động Linh quang, khôi lỗi hình rắn khổng lồ cũng không có động tác gì trước, dường như đang phân biệt có phải là "Người xâm nhập" hay không.
Trong lòng Đường Thiên Bảo run rẩy, tốc độ kết pháp quyết trong tay càng lúc càng nhanh, dưới nguy cơ thì sẽ bộc phát ra tiềm lực lớn nhất, ngón tay hắn ta gần như chỉ còn thấy tàn ảnh.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi khôi lỗi hình rắn khổng lồ muốn công kích, cuối cùng Thánh Hỏa lệnh cũng có phản ứng, một đạo Linh quang màu đỏ bắn ra.
Dưới mái hiên, vào lúc này sáu người cũng đồng loạt nín thở.
Chu Tử Văn, Dương thúc cũng cau chặt mày, giống như bị cảm động, nắm chặt hai nắm đấm trông có vẻ hơi căng thẳng.
Đối mặt với hồng mang, khôi lỗi hình rắn khổng lồ chẳng tránh mà cũng chẳng né, mặc cho hồng mang chui vào vị trí ba tấc trên người nó.
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của bảy người, nó chậm rãi nằm bò xuống dưới, khôi phục tư thế vốn có.
Con ngươi dựng thẳng đứng như lồng màu xanh cùng với ánh sáng bên trong cũng dần biến mất.
"Thành công rồi."
Bên cạnh, Dương thúc thấy vậy lập tức vui sướng không thôi, nhỏ giọng nói.
Mấy người bọn họ bao gồm cả Lưu Ngọc, khi nhìn thấy tình cảnh bây giờ thì đều thả lỏng tâm thần, trận pháp cuối cùng cũng không có hoàn toàn hư hao.
"Haiz!"
"Nếu không phải không có tu sĩ Nguyên Anh sinh ra, bí cảnh này cũng không trở thành dáng vẻ thế này, ngay cả giữ gìn cơ bản nhất cũng không làm được."
"Tiền bối Thánh Giáo xây dựng tốn rất nhiều tâm tư, chỉ cần có tu sĩ Nguyên Anh sinh ra thì có thể lập tức đi vào làm chủ ở đây.”
"Với căn cơ của bí cảnh, có lẽ không thể chờ được cơ hội để lật đổ Thần Sa Môn, khôi phục lại vinh quang năm đó."
"Là do đệ tử hậu bối tương đối vô năng, mới rơi xuống tới nông nỗi này, toàn bộ đều dựa vào dư trạch của tiền bối mới có thể giúp duy trì truyền thừa.”
Dương thúc nhẹ nhàng thở ra, bày tỏ cảm xúc.
Mấy người họ nghe vậy, trong lòng cũng không dễ chịu gì, im lặng nhìn bóng lưng Đường Thiên Bảo, không nói một lời.
Lưu Ngọc dùng thần thức dò xét bốn hướng, chỉ là im lặng dõi theo động tác của Đường Thiên Bảo, hắn ta đang đi vào trong tháp.
Mặc dù bởi vì trận pháp này là tứ giai, thần thức bị áp chế, chỉ có thể lấy mình là trung tâm, lan tràn thần thức ra sáu dặm xung quanh.
Nhưng bất kể là như thế nào, an nguy của bản thân vẫn là quan trọng nhất, hắn vẫn cố gắng chú ý tình huống xung quanh.
Bởi vì có "Tôn Thần diệu pháp", trình độ lớn mạnh của Nguyên Thần Lưu Ngọc đã vượt xa những tu sĩ bình thường.
Cho dù dưới tình huống triển khai toàn bộ thần thức, chỉ cần không sử dụng bí thuật thần thức thì duy trì một hai ngày vẫn không thành vấn đề.
Nếu cưỡng ép kiên trì tiếp, vẫn có thể miễn cưỡng đến ba ngày.
"Tin tưởng tu sĩ Thánh Hỏa Giáo có thể dẫn đường, thời gian thăm dò bí cảnh nhiều lắm cũng chỉ hơn ba ngày."
Trong lòng hắn hiện ra suy nghĩ này, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười thần bí.
Vốn dĩ thần thức của hắn có thể thăm dò hơn hai mươi dặm nhưng cũng bị áp chế chỉ còn sáu dặm, vậy tu sĩ bình thường sẽ không cần phải nói tới.
Dựa theo suy đoán của hắn, có thể nhiều lắm là hai dặm.
Thần thức chênh lệch cũng không nhỏ lắm, ở một mức độ nào đó, phạm vi thần thức của mọi người cũng bị áp chế, trái lại cũng có lợi cho bản thân hắn.
Sáu người Lưu Ngọc đứng dưới một tòa kiến trúc mục nát, lẳng lặng chờ đợi.
Thanh Mộc tháp không truyền ra động tĩnh gì, tầng thứ nhất của bí cảnh cũng hoàn toàn yên tĩnh, không biết rốt cuộc bên trong có đồ vật gì, Đường Thiên Bảo có thể thuận lợi thông qua hay không.
Thánh Hỏa lệnh trên người của Đường Thiên Bảo, nếu lúc này bị khôi lỗi thủ vệ dây dưa thì đúng là phiền phức.
Cho nên sáu người cũng không có ý nghĩ tách ra nhiều nơi, luôn chú ý tình huống ở mọi phương hướng, kiên nhẫn chờ đợi tin tức.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã qua nửa khắc.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Lưu Ngọc hơi động, tiến một bước tới trước cửa Thanh Mộc tháp xem xét tình huống.
"Thánh Tử."
Qua chừng nửa hơi thở, Dương thúc, Chu Tử Văn mới nhận ra, nhìn sang với ánh mắt dò xét.
Chỉ thấy vẻ mặt Đường Thiên Bảo lộ ra ý cười, bóng dáng cũng đã xuất hiện trước cửa ra vào.
"Tình huống như thế nào?"
Đợi khi đến gần, nữ giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ không chờ kịp mà nhỏ giọng hỏi. Hết chương 1081.



Bạn cần đăng nhập để bình luận