Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1005. Chẳng mấy chốc đã năm năm

Chương 1005. Chẳng mấy chốc đã năm năm
Dù sao tông môn cũng chỉ mới được mảnh đất này đối với bên ngoài vẫn còn hơi lơ lỏng, hơn nữa vừa vặn chỉ mới bình định, ở chỗ này muốn toàn tâm toàn ý tu luyện là chuyện không thể nào.
"Cái này rất khó nói, vẫn phải xem sắp xếp của các vị trưởng lão, nhìn thế cục xem đã ổn định hay chưa, đã phù hợp hay chưa."
"Chẳng qua thời gian có lẽ sẽ không quá lâu."
"Ngắn thì ba năm, năm năm, còn lâu thì hơn mười năm."
"Đối với tu sĩ Trúc Cơ chúng ta mà nói, thời gian mười năm cũng không coi là quá dài, hai vị sư muội không thích thì cũng đừng nóng giận, vẫn nên yên tâm chuyện trước mắt đi."
Lưu Ngọc không hề xoay người lại, cũng không quay đầu, chỉ bình tĩnh nói.
Đang nói chuyện, hắn khống chế Quy Nguyên chu dừng lại, sau đó thân thuyền chậm rãi hạ xuống, rơi xuống trên mặt đất.
"Ầm ầm."
Rơi xuống từ khoảng cách năm, sáu chục trượng, cho dù điều khiển thật tốt thì vẫn phát ra tiếng vang không nhỏ.
Dưới mặt đất, tất cả tu sĩ của những thế lực nhận được tin tức cũng đã chờ sẵn từ lâu.
Thấy Quy Nguyên chu đáp xuống, hơn mười người lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt là tươi cười nhiệt tình, thái độ khiêm tốn thậm chí là hèn mọn.
"Bái kiến Thanh Dương đạo hữu!"
Người cầm đầu là một lão giả bảy, tám chục tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Lưu Ngọc đại biểu cho tông môn đi tuần tra từng nơi, coi như nắm quyền cao nhất trong tay là "Khâm sai đại thần", đối với các thế lực nhỏ, hoàn toàn có thể nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Chỉ cần sắp xếp một chút tội danh, thế lực bình thường gần như khó tránh khỏi một kiếp kia.
Trước khác, nay càng khác, hiện tại không có Bạch Vân Quan kiềm chế, Nguyên Dương Tông đã rảnh tay hơn rất nhiều.
Dù cho tất cả thế lực tu tiên của "Nguyên quốc" liên hợp, cũng sẽ không có khả năng chống lại.
Bị nắm "Mạch sống", chẳng trách thái độ của những thế lực này lại hèn mòn như vậy, thực lực không đủ tự nhiên eo sẽ không đứng thẳng được.
"Ừm."
Lưu Ngọc hờ hững lên tiếng, lúc này cũng không biểu hiện thái độ quá hiền hòa, thái độ có chút dáng vẻ trịch thượng nhìn từ trên cao xuống.
Sau đó, được một đoàn người đón vào vị trí.
Dựa theo ý nghĩ trước đó, Lưu Ngọc tuần tra qua một lần, sau đó tiến hành mỉa mai một phen.
Ngôn từ sắc bén, khiến những thế lực nhỏ này chỉ có thể gật đầu, nói phải.
Thật ra hiện tại nếu như hắn muốn kiếm Linh Thạch, phương pháp vô cùng đơn giản.
Hoàn toàn có thể lợi dụng quyền lực trong tay, vu hãm vài thế lực nhỏ là "Trong lòng có ý đồ xấu", sau đó tiêu diệt và cướp đoạt tài nguyên tu tiên.
Có lẽ, bên trong những đồng môn được Trường Phong chân nhân triệu tập cũng có người làm như vậy.
Có lẽ, chỉ mình Lưu Ngọc là người nghĩ mình quá đen tối.
Quá trình tuần tra có thể nói là cưỡi ngựa xem hoa, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh gọn.
Trên cơ bản là triệu kiến những nhân vật quan trọng của các thế lực, tiến hành cảnh cáo một hồi, tất cả coi như xong.
Khoảng chừng hai khắc, Quy Nguyên chu lại bay lên không trung lần nữa, dưới ánh mắt kính sợ của những tu sĩ bên dưới lại bay về phía xa.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, ròng rã ba ngày ba đêm, mới cơ bản hoàn thành lần tuần tra đầu tiên.
Giống như trong dự đoán của Lưu Ngọc trước đó, trong lúc tuần tra không xảy ra quá nhiều gợn sóng gì lớn.
Cho dù có xảy ra, cũng bị che đậy thật kín, trông vẻ ngoài vô cùng bình thường chẳng thể nghi ngờ gì cả.
Đối với những thứ này, Lưu Ngọc mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, chỉ cần không nháo ra chuyện quá lớn, xuống đài không được thì hắn dự định coi như không thấy.
Nếu cả "việc nhỏ" lông gà vỏ tỏi cũng muốn quản, vậy đúng là thật nhiều chuyện, đâu còn thời gian để tu luyện?
Cho nên chỉ cần không đâm thủng ra tới ngoài, Lưu Ngọc sẽ không có ý định sẽ lo.
Nhưng nếu vượt quá hạn mức nhất định, khiến mọi người đều biết tới thì sẽ chuẩn bị trở thành đối tượng bị giết gà dọa khỉ đi!
Sau ba ngày ba đêm đó, giữa chân trời rộng lớn vô biên, một tia sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng tới gần một tòa Linh sơn cao ngất, nguy nga.
Phượng Hoàng sơn!
Trên boong thuyền, Lưu Ngọc ngóng nhìn về phía Phượng Hoàng sơn cao ngất kia, trong đầu không khỏi hiện lên vài đoạn ngắn.
Bạch Liên Hoa, Bạch Thải Hoàng.
Dường như ký ức diệt vong Bạch gia cũng chỉ qua không lâu, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Không ngủ không ngủ, bay trong ba ngày ba đêm, trong lúc đó còn phải dò xét địa bàn của mắt trăm thế lực lớn nhỏ, tiếp kiến vô số tu sĩ, quả thật đã hơi mệt mỏi.
Lúc này trông thấy Phượng Hoàng sơn, trên mặt Lưu Ngọc cũng xuất hiện vẻ mệt nhọc, có chút phong trần mệt mỏi.
Bên cạnh, hai nàng Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm cũng như thế.
Một đường bôn ba bay đi, xác thực là tiêu hao rất nhiều tinh lực, lúc này thấy rốt cuộc cũng tới đích, trong mắt hai nàng ta lóe lên vẻ nhẹ nhàng.
Lưu Ngọc thấy vậy thì không do dự nữa, điều khiển Quy Nguyên chu hạ thẳng xuống đỉnh Phượng Hoàng sơn.
Các đệ tử có Giang Thu Thủy phụ trách, ngày thường Phượng Hoàng sơn có Lãnh Nguyệt Tâm sắp xếp phòng ngự, Lưu Ngọc thì áp dụng việc đáng làm thì phải làm đã chiếm cứ động phủ có Linh khí nồng đậm nhất Phượng Hoàng sơn, cũng chính là động phủ của Bạch Liên Hoa.
Sau khi sửa chữa lại một lần, rồi bố trí pháp trận và vào ở.
Nơi này cách Cổ Khuyết Thành không xa, cũng coi như ở dưới mí mắt tông môn cho nên khả năng bị người tập kích rất nhỏ.
Dù sao cũng có trận pháp thủ hộ, bên Cổ Khuyết Thành lại có Kim Đan trưởng lão của Nguyên Dương Tông tọa trấn, có thể nhanh chóng trợ giúp được.
Tu tiên không màn ngày tháng, năm năm thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trong năm năm này, khu vực quản lý của Lưu Ngọc nhìn tổng thể vẫn tương đối bình tĩnh, cũng không xảy ra chuyện gì quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận