Tiên Phủ Trường Sinh

Chương 1142. Thật ma đạo



Chương 1142. Thật ma đạo




Một cái chớp mắt sau đó, Ám Nguyệt kiếm với mấy vạn cân chém ra chín đạo kiếm ảnh, có tám đạo rơi vào trên người của đạo thư màu lam.
"Ầm ầm ầm ầm."
Trong một khoảng thời gian còn ngắn hơn một khắc, một kiếm đón một kiếm, không hề có ý định dừng lại hạ xuống.
Một kiếm ầm vang còn chưa truyền ra, kiếm tiếp theo đã rơi xuống.
Tựa như, âm thanh không theo kịp tốc độ kiếm của Lưu Ngọc.
Dưới sức mạnh khủng khiếp khiến người ta nghẹt thở của hắn, đạo thư màu lam yếu ớt giống như món đồ chơi, Linh quang từ thịnh nhanh chóng chuyển sang ảm đạm.
Mặc dù sắc mặt tu sĩ Thiên Nhất Tông vô cùng dữ tợn, liều mạng cử động, nhưng gã vẫn không thể làm nên chuyện gì.
Lúc đến kiếm thứ tám, Linh quang màu lam hoàn toàn biến mất bị nên xuống mặt đất, chỉ để lại một cái hố sâu.
"Ầm!"
Kiếm thứ chín vô cùng thông thuận, tùy tiện trảm lên vòng bảo hộ pháp lực của tu sĩ Thiên Nhất Tông, thân kiếm rộng lớn trực tiếp đập tên kia thành thịt nát.
Dựa vào hỗn hợp máu thịt trộn lẫn này, nhìn qua giống như chiếc bánh thịt đặc chế, huyết dịch tươi mới chậm rãi chảy xuôi ra từ trong đó.
"Á!
Một tiếng thét thảm thiết ngắn ngủi vang lên, rồi đột ngột biến mất.
Trong khoảnh khắc tên tu sĩ Thiên Nhất Tông bị đánh thành bánh thịt, khoảng cách của Lưu Ngọc là gần giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ nhất, cũng đã bị Hỏa Điểm hóa thành tro tàn.
Chẳng qua trong một hơi thở ngắn ngủi, trận doanh của song phương đều giảm quân số một người.
Ếch ngồi đáy giếng, sự hung hiểm khi đấu pháp bởi vậy mà thấy được đôi chút!
Sau khi hai người bị giết chết, giữa sân chỉ còn lại sáu người.
Theo thứ tự là Đường Thiên Bảo và một tên giáo chúng Trúc Cơ hậu kỳ cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo, Lưu Ngọc cũng được tạm tính là đứng cùng một trận doanh với Thánh Hỏa Giáo.
Nhưng ở phe ngược lại, còn lại Chu Tử Văn, nam tu Vô Mi và Nhậm Hồng Nhan.

"Tặc tử ngươi dám!"
Phía sau truyền đến một âm thanh tràn đầy trận dữ.
Mới nghe qua, âm thanh này biến ảo tinh tế, giống như tiếng chim hót trên bầu trời, khiến người ta cảm thấy yên bình.
Chẳng qua trong giọng nói ẩn chứa lửa giận tột độ, đã phá hủy vẻ đẹp kỳ ảo kia, vô cùng đáng tiếc.
Ẩn chứa lửa giận hừng hực, nhưng không bởi vì tiếng thở hổn hển mà phá âm, âm thanh này vẫn bình tĩnh như trước.
Chỉ là dưới sự bình tĩnh này lại tràn ngập sát khí, tựa như núi lửa sắp phun trào, sớm muộn gì cũng tạo ra một trận kinh thiên động địa!
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Ngọc cũng chẳng đổi.
Tâm hồ của hắn không hề rung động, thậm chí không hề nổi lên một chút gợn sóng nào, tựa như hắn không nghe thấy cái gì.
Hắn bình tĩnh khom lưng, nhặt túi trữ vật của tu sĩ Thiên Nhất Tông trên đất lên, rồi treo vào bên hông của mình.
Sau đó hắn thản nhiên quay người, vô cùng ung dung nhìn về phía nữ tu đứng cách mấy chục trượng bên kia.
Trên mặt nàng ta không còn vẻ thong dong khi nắm chắc mọi chuyện trong tay như lúc đầu nữa, phần bình tĩnh kia hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
Hai con mắt sáng ngời, vết sẹo bị lửa cháy, đôi mắt cùng hàng mi cong cong, cho dù có một chút "tì vết" nhưng vẫn không thể che giấu được phần "xinh đẹp" kia.
Nhất là khi nữ tu kia giơ tay nhấc chân, loại khí chất không nói rõ được mà cũng không tả rõ được kia càng khiến nàng ta tỏa sáng hơn, vượt qua hơn tận chín phần nữ tu trên thế gian này.
Trong con ngươi đen nhánh, lấp lóe ánh sáng lý tính.
Lưu Ngọc thu hết mỗi một chi tiết trên mặt đối phương vào mắt, tạm thời lựa chọn án binh bất động, không định ra tay trước.
Nếu đã muốn chém tận giết tuyệt, không để lại ai sống, thì dĩ nhiên tu sĩ ở đây đều là địch nhân.
Lúc này những tu sĩ này đang đấu pháp say sưa, thực lực vào mỗi thời mỗi khắc đều đang bị tiêu hao, lúc nào cũng có thể xuất hiện thương vong, bất kể như thế nào đều có lợi cho hắn.
Cho nên, hiện tại Lưu Ngọc vẫn có thời gian đứng đây, hắn cũng không vội ra tay trước.
Đối với nữ tử Thiên Nhất Tông kia, hắn không có ý định sẽ trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, không nói một lời mà kéo dài thời gian.
"..."
Cảm nhận ánh mắt và tính xâm lược cực mạnh của đối phương, Nhậm Hồng Nhan chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng lửa giận vô danh nổi lên, phảng phất như nàng ta đang bị khinh nhờn.
Trong môn phái, nàng ta chính là nhân tài mới xuất hiện, là thiên chi kiêu tử.
Ngay cả tu sĩ chân truyền cùng cấp bậc với nàng ta cũng không ai dám không kiêng nể gì như thế, luôn quy củ chung sống với nhau.
Nhưng trước mắt, hạng người vô danh tu vi chỉ là Trúc Cơ trung kỳ này sao lại dám lớn mật như thế!
Nghĩ đến đây, cơn giận không tên trong lòng Nhậm Hồng Nhan bỗng nhiên dâng lên.
Chỉ là còn có một điều nàng ta hơi khó hiểu, cho nên mới không có ra tay ngay.
Sau khi sư đệ đồng môn và giáo chúng Thánh Hỏa Giáo ngã xuống, thái độ của đối phương dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Từ lúc mới bắt đầu rất bảo thủ cẩn thận, biến thành bình tĩnh thản nhiên, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, có sự tự tin mạnh mẽ.
Giống như nàng ta lúc trước.
Dựa vào trực giác của nữ tu, nàng ta đã nhạy cảm nhận ra sự thay đổi lần này.
"Chẳng lẽ đối phương còn con át chủ bài lợi hại chưa lật, cho nên hắn mới không sợ hãi như thế?"
"Hoặc là hắn đang phô trương thanh thế?"
Nhậm Hồng Nhan âm thầm suy đoán.
Nàng ta có thể đi tới một bước này, còn có thể nhận được sự tín nhiệm của Kim Đan trưởng lão, đương nhiên nàng ta không thể nào là một bình hoa được.
Cưỡng ép đè xuống cơn giận trong lòng, nàng ta bắt đầu suy đoán.
"Rõ ràng bình thường như thế, tại sao lại tự tin như vậy?"
Nhậm Hồng Nhan âm thầm nghiến răng. Hết chương 1142.



Bạn cần đăng nhập để bình luận