Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1: Hôm nay hợp việc xuất hành, kiêng gian lận

Âm lịch mồng hai tháng hai, hợp việc xuất hành.
Mưa vừa lao xao, rơi xuống đất, phất lên ‘hương thơm’ của bùn đất, rơi xuống mặt hồ, gợi lên những gợn sóng nhỏ, rơi xuống đầu người đi đường, khiến họ thầm chửi rủa.
"Ai nói hôm nay hợp việc xuất hành vậy, mới ra cửa thì trời mưa." Lục Dương than phiền một câu, hối tiếc vì trước đó không mang theo áo tơi.
Đây là lần đầu tiên hắn đi xa, không có nhiều kinh nghiệm, mưa rơi bất ngờ, ướt cả người, giày tởm lợm bùn, cất bước đi cũng có thể cảm nhận được cảm giác mặt đất đang chống lại mình - hắn cần phải kéo chân khỏi vũng bùn.
Tiếng ‘lập bập’ truyền đến từ phía sau, thu hút sự chú ý của Lục Dương.
Lục Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là một chiếc xe ngựa đang tiếp cận mình, trên xe ngựa không có người đánh xe, con ngựa già dường như biết đường, không cần ai điều khiển nó.
"Con ngựa thật thần kỳ." Lục Dương khen ngợi, trán con ngựa già có vài cái vảy, giống như vảy rắn, rõ ràng là một loài yêu thú lạ.
Mặc dù hắn không rõ giá trị của nó, nhưng cũng biết sự quý hiếm của con ngựa già này.
Ít nhất là quá sức với gia tài của hắn.
"Vị huynh đài này tản bộ trong mưa, đúng là nhã hứng hay, không ngại đến xe này ngồi một chút chứ?"
Tiếng cười phóng khoáng của người đàn ông trong xe ngựa vang lên, Lục Dương chấp nhận lòng tốt của người đàn ông, kéo chân mình ra khỏi vũng bùn, nhanh chóng lên xe.
"Xin làm phiền, tại hạ Lục Dương." Lục Dương cẩn thận ngồi vào trong xe, sợ rằng mưa và bùn trên người sẽ làm bẩn xe ngựa.
"Mạnh Cảnh Chu." Giọng nói của chủ nhân chiếc xe ngựa cũng giống như giọng của hắn, là một thanh niên phóng khoáng, lạc quan và sảng khoái, dường như gặp ai cũng có thể trò chuyện vài câu.
"Lục huynh cũng đến tham dự cuộc tuyển chọn của Vấn Đạo Tông à?"
"Chỉ là thử vận may mà thôi."
Mạnh Cảnh Chu cười ha hả: "Lục huynh, thành thật chút thì có sao đâu, nếu huynh thực sự chỉ muốn thử vận may, thì sẽ không đi bộ dưới mưa đến Vấn Đạo Tông rồi."
Lục Dương hơi ngượng ngùng: "Ai mà không muốn vào Vấn Đạo Tông chứ."
Vấn Đạo Tông, một trong Ngũ Đại Tiên Môn của Đại Lục Trung Ương, nơi có vô số những bậc đại năng tu tiên, mạnh mẽ vô cùng, hôm nay Vấn Đạo Tông tuyển chọn đệ tử, không biết bao nhiêu người muốn thử một lần.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chính là hai trong số đó.
Lục Dương xuyên việt đến Đại Lục Trung Ương, cha mẹ qua đời sớm, dựa vào một chút tài sản mà cha mẹ để lại, cùng sự cứu trợ của hàng xóm, mới có thể sống sót qua ngày.
Trong suốt hơn mười năm sống ở thị trấn nhỏ, hắn nghe thấy tiên sinh kể truyện kể về kiếm của tiên nhân gõ cổng thiên môn. Nghe kể về cách đây năm trăm dặm hồ yêu trở mình, lũ lụt tràn lan. Nghe nói đệ tử tiên môn giết yêu, trừ ma vệ đạo. Gặp qua đạo sĩ rách rưới, vút lên không trung, vượt ngục trước mặt mọi người, lại bị quan viên vút lên không trung bắt lại .
Khi đó, hắn liền ngộ ra nơi đây không phải là thế giới mà hắn quen thuộc, không phải bất kỳ triều đại nào mà hắn quen thuộc, nơi đây là một thế giới tu tiên nơi mỗi người có năng lực phi thường.
Hắn muốn tìm kiếm tiên đạo, học tập tiên pháp trường sinh.
Vấn Đạo Tông chính là điểm dừng chân đầu tiên mà hắn chọn.
Lựa chọn Vấn Đạo Tông không có lý do gì khác, đơn giản chỉ vì không có môn phái nào khác xung quanh nhà hắn, chỉ có Vấn Đạo Tông mà thôi.
Có Vấn Đạo Tông ở đây, các môn phái khác sẽ không muốn làm khó chính mình bằng cách chọn nơi gần đó để khai tông lập phái.
Trong cuộc trò chuyện, Lục Dương biết được rằng Mạnh Cảnh Chu đến từ một dòng tộc tu tiên, kiến thức về tu tiên mà y nắm giữ nhiều hơn Lục Dương rất nhiều.
"Yêu cầu của Vấn Đạo Tông trong việc tuyển chọn đệ tử là những phàm nhân dưới mười sáu tuổi, không chỉ là Vấn Đạo Tông, hầu hết các môn phái khác đều có yêu cầu này."
"Con đường tu tiên gian nan dài đằng đẵng, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, mỗi cảnh giới đều là một chốt phân nước chảy, không biết bao nhiêu người bị kẹt lại, mười người có một, hai mươi người có một, cho đến chỉ có một người trong một trăm."
"Có nhiều yếu tố quyết định thành tựu tu tiên, chẳng hạn như vận may, trí tuệ, linh căn ... đúng rồi Lục huynh, huynh biết mình có linh căn gì không?"
"Vấn Đạo Tông dù rằng không đòi hỏi cao về linh căn, nhưng linh căn quá tệ cũng không được nhận."
Lục Dương nhăn mày, hắn chỉ biết từ linh căn từ tiên sinh kể truyện, còn mình có linh căn gì thì hắn không biết.
"Không biết, còn Mạnh huynh thì sao?"
Nét mặt Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ bối rối, y cũng lắc đầu: "Đệ đã kiểm tra linh căn trong gia tộc, nhưng bậc trưởng bối trong gia tộc tỏ vẻ lo lắng và không nói với đệ kết quả, chỉ nói rằng thiên phú của đệ kinh người, việc vào Ngũ Đại Tiên Môn không thành vấn đề, Khi bái vào Ngũ Đại Tiên Môn thì tự nhiên sẽ rõ, đệ lén hỏi phụ mẫu, họ còn sốt sắng hơn bậc trưởng bối trong gia tộc, cũng không nói đệ biết."
Lục Dương nói ra suy đoán của mình: "Có thể linh căn của huynh quá khiếp đảm thế tục, dễ mang đến tai họa cho Mạnh gia, chỉ có Vấn Đạo Tông, một thế lực lớn như vậy mới có thể bảo toàn cho huynh."
"Đệ cũng đoán như vậy." Mạnh Cảnh Chu vỗ vai Lục Dương, tỏ ra như gặp được người tri kỷ, càng nhìn Lục Dương càng thấy người này cũng giống như mình, tài hoa xuất chúng, là hạt giống tu luyện thiên bẩm.
Lục Dương nghe tiếng mưa bên ngoài càng lớn, may mắn là Mạnh Cảnh Chu đã mời hắn lên xe.
"Dừng lại." Mạnh Cảnh Chu đột nhiên la lớn, con ngựa chậm rãi đi thêm vài bước rồi từ từ dừng lại.
Chiếc xe ngựa cũng có thể xem là một dị bảo, Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài xe ngựa.
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy bên ngoài xe ngựa có một cô gái đi trong mưa, giống như Lục Dương lúc nãy.
"Cô nương đi theo hướng này, chắc hẳn cũng muốn đến Vấn Đạo Tông tham dự sát hạch, mưa rơi lớn như vậy, không bằng lên xe nghỉ chân một chút?"
Cô gái hơi ngạc nhiên với đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, suy nghĩ một hồi, bèn đồng ý.
Khi cô gái lên xe, Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương cùng cứng đờ.
Mạnh Cảnh Chu tự cho là đã trải nghiệm sự đời, nhưng chưa bao giờ thấy cô gái xinh đẹp đến thế, còn Lục Dương càng khỏi phải nói, người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp là cô góa phụ bán đậu hủ cạnh nhà.
Tất nhiên, Lục Dương là người chính nhân quân tử, không có ý nghĩ lệch lạc nào với cô góa phụ nhỏ.
Cô gái giống như một đóa sen quyến rũ nhưng không sặc sỡ, một chiếc áo trắng, thon thả và thanh lịch, đôi mắt sáng và răng trắng, mang lại cho người khác cảm giác như đang lạc vào một thế giới xa xăm khác.
Cô gái còn đeo một chuỗi chuông vàng trên cổ tay phải.
"Vân Chi cảm ơn hai vị." Giọng nói của cô gái giống như dòng suối trong lành, rất dễ chịu khi nghe.
Lục Dương phát hiện ra điều bất thường, nói khẽ: "Mạnh huynh, sao cô ấy khô ráo thế, liệu có phải là yêu quái không?"
Trong truyện kể, thường có yêu quái hóa thành mỹ nhân, dụ dỗ những chàng trai trẻ khỏe mạnh như họ.
Lúc nãy Lục Dương ướt sũng như gà lội nước, lôi thôi khó tả, nhưng nhìn Vân Chi, người cô không hề có chút nước mưa, hoàn toàn không giống như vừa đi trong mưa.
Mạnh Cảnh Chu không suy nghĩ nhiều: "Có lẽ trên người cô ấy có dị bảo có thể tránh mưa, điều này cũng khá phổ biến trong các gia tộc."
Mạnh Cảnh Chu không lo Vân Chi là yêu ma quỷ quái, đây là địa bàn của Vấn Đạo Tông, yêu quái phương nào không muốn sống nữa mới dám đến đây gây sự.
"Vân Chi cô nương có phải đến tham gia cuộc sát hạch của Vấn Đạo Tông không?"
"Đúng vậy."
Mạnh Cảnh Chu ân cần nói: "Tại hạ vừa hay có nội dung sát hạch của Vấn Đạo Tông, phải mất rất nhiều tiền mua từ vị trưởng lão của Vấn Đạo Tông, Vân Chi cô nương có muốn nghe không?"
Lục Dương ngạc nhiên nhìn Mạnh Cảnh Chu, sao y lúc nãy không nói với mình?
Vân Chi còn ngạc nhiên hơn cả Lục Dương: "Đây là gian lận, nếu bị Vấn Đạo Tông phát hiện thì..."
Mạnh Cảnh Chu vẫy tay, tự tin nói: "Chiếc xe ngựa này của tại hạ là dị bảo, ngay cả những đại năng tu tiên, mấy lão quái vật ẩn dật lâu năm, cũng không thể dùng thần thức để thám thính nơi này."
“Nếu thế thì xin Mạnh công tử nói ra nội dung sát hạch."
Lục Dương nghe vậy, cũng dựng tai lên nghe.
Mạnh Cảnh Chu nói một cách dõng dạc: "Sát hạch của Vấn Đạo Tông tổng cộng có ba vòng, vòng đầu tiên kiểm tra linh căn, đây là bài kiểm tra có tính chất cứng nhắc, không có cách lách luật hay dùng tiểu xảo, chỉ có thể tận dụng ở vòng hai và vòng ba."
"Vòng hai kiểm tra phẩm hạnh, một xe ngựa mất kiểm soát, sắp đụng vào năm người nằm bên đường, đụng vào chắc chắn chết, còn một người nằm không xa, chúng ta với tư cách những người ngoài cuộc có thể điều khiển hướng mất kiểm soát của xe ngựa, lựa chọn không can thiệp, để xe đụng chết năm người, hay thay đổi hướng, đụng chết một người khác?"
Lục Dương đáp ngay mà không suy nghĩ: "Đụng chết một người khác."
Mạnh Cảnh Chu rất ngạc nhiên, kể từ khi y biết nội dung vòng hai, y chưa bao giờ nghĩ ra cách giải quyết, sao Lục Dương lại có thể quyết định ngay lập tức được?
Chọn không can thiệp, thì phải trơ mắt ra nhìn năm người bị đụng chết, đạo lý qua được nhưng lòng không qua nỗi.
Chọn thay đổi hướng, để đụng chết một người khác, thì người này chẳng phải rất đen đủi, đáng bị đụng chết, và hơn nữa còn là do chính mình gây ra.
Mạnh Cảnh Chu nói ra những nghi ngại của mình, Lục Dương bèn giải thích: "Không có nhiều thời gian để huynh suy nghĩ, khi huynh nghĩ ra kết quả, năm người ấy đã chết vì bị đụng rồi. Đệ đoán Vấn Đạo Tông không kiểm tra huynh chọn cứu năm người hay một người, mà là xem huynh có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hay không."
"Đệ nghe tiên sinh kể truyện nói, khi tu sĩ đấu pháp, chỉ cần chênh lệch một tí liền quyết định sinh tử, vòng hai là kiểm tra phẩm hạnh gì, là xem huynh do dự hay quyết đoán, đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất mới là quan trọng nhất."
Mạnh Cảnh Chu hiểu ra ngay tức thì.
"Vòng ba kiểm tra sự thành thật, Vấn Đạo Tông có một tấm gương, có thể phán đoán người ta nói sự thật hay nói dối, nếu bị phát hiện nói dối, sẽ bị đá ra khỏi sát hạch ngay."
Lục Dương suy nghĩ rồi nói: "Vòng này lại đơn giản, nếu không được nhắc trước, rất dễ nói dối để che giấu bản thân, nhưng mà đã biết trước, chỉ cần nói sự thật là được."
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.
Hai người thảo luận một lúc, đưa ra không ít khả năng xảy ra và phương án ứng phó, cảm thấy không chỗ nào bị bắt bí.
Vân Chi cô nương nhàn nhạt cười, dường như cảm thấy điều hai người nói là biện pháp hay.
"Xin đa tạ Lục thiếu hiệp đã nói ra."
"Ơ, mưa tạnh rồi?" Lục Dương nhận ra không còn tiếng mưa tí tách rơi xuống đất nữa, không khỏi tò mò nhìn ra ngoài.
Nơi họ vừa đi qua vẫn đang mưa như trút nước, trong khi nơi họ đang ở có ánh nắng chan hoà, chim ca vang, hoa thơm ngát, như thể có một đường kiếm khí vô song chia cắt thế giới thành hai nửa âm dương, không bao giờ giao nhau.
Lục Dương ngước nhìn, chỉ thấy vô số dị thú độc lạ, pháp bảo của tiên gia bay nhanh đến ngọn núi cao vút trải dài tận chân trời.
Ngọn núi cao vút được ánh nắng phủ lên một lớp vàng nhạt, hoa văn lộng lẫy từ phía sau núi lan ra, che kín bầu trời, ngăn không cho mưa rơi xuống.
Đó chính là ngọn núi cửa ngõ của Vấn Đạo Tông, trên đó là đại trận bảo vệ môn phái, không ai có thể phá vỡ.
Xuất phát từ lòng tôn trọng Vấn Đạo Tông, các thiên tài tu luyện dưới sự dẫn dắt của trưởng bối trong nhà, đáp xuống chân núi, chờ đợi Vấn Đạo Tông mở kỳ sát hạch.
Con ngựa già vốn đã là yêu thú dị chủng hiếm thấy rồi, nhưng so với những con dị thú thần tuấn đang nghỉ ngơi dưới chân núi, vẫn kém hơn đôi chút.
"Mẹ ơi, nơi này so với căn nhà của Mạnh gia chúng ta thì hùng vĩ hơn nhiều." Mạnh Cảnh Chu xoa tay, hơi căng thẳng, nghĩ đến việc mình sắp vượt qua sát hạch và trở thành một thành viên của Vấn Đạo Tông, trong lòng càng phấn khích hơn.
Lục Dương không nói gì, khi ở nhà, hắn có thể nhìn thấy ngọn núi này, nhưng lúc đó khoảng cách quá xa, không có cảm giác gì, đứng dưới chân núi, mới nhận ra đây là một vật khổng lồ như thế nào.
Hắn hơi căng thẳng, vòng thứ hai và thứ ba đều có cách giải quyết, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không biết linh căn của mình là gì, có thể hắn đến bài sát hạch đầu tiên cũng không qua nổi.
Hàng chục tu sĩ lơ lửng trên không, đứng trước ngọn núi, đều tỏa ra những khí tức mạnh mẽ. Lục Dương nghi ngờ rằng nếu họ phát ra hết khí tức của mình, sợ rằng chỉ còn vài người có thể đứng vững tại đây.
Những tu sĩ này im lặng không nói, vô duyên cớ tạo ra áp lực tâm lý cho mọi người.
Lục Dương nghe thấy trưởng bối trong gia tộc giới thiệu cho hậu bối của mình: "Nhìn phục sức đạo bào, đây là đệ tử cốt cán của Vấn Đạo Tông, đều là đệ tử của các vị trưởng lão, sau này những người này sẽ là sư huynh đệ của con."
"Con đừng căng thẳng, họ không cố ý gây áp lực cho con, xem ra họ đang đợi người chủ trì cuộc thi này, khi người chủ trì đến, cuộc thi sẽ bắt đầu."
Lục Dương quay đầu lại, muốn xem phản ứng của Vân Chi cô nương, là phấn khích hay căng thẳng.
Chắc không thể vẫn là bộ mặt thản nhiên chứ?
"Vân Chi cô nương, cô..."
Vừa mới định mở miệng nói, Lục Dương bèn thấy Vân Chi cô nương nhẹ nhàng cất bước, trước mỗi bước chân đặt xuống, sẽ có một đóa sen trắng nâng đỡ thân hình mềm yếu của cô.
Mọi người xôn xao, những vị trưởng bối của các gia tộc toát mồ hôi trán, vội vàng yêu cầu hậu bối im lặng.
Sen trắng tạo thành đường đi, băng qua mọi người, Vân Chi cô nương đến vị trí ở giữa những đệ tử cốt cán của Vấn Đạo Tông, các đệ tử Vấn Đạo Tông cúi người chào để thể hiện sự tôn trọng, Vân Chi cô nương nhẹ nhàng giơ tay, hướng về phía mọi người, mím môi cười khẽ.
"Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, ta là đại sư tỷ của Vấn Đạo Tông, người chủ trì cuộc sát hạch lần này."
"Ta xin công bố, cuộc sát hạch chính thức bắt đầu."
Nói xong, Vân Chi cô nương vẫn mang nét cười tựa có tựa không mà liếc mắt nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đang ngẩn người đứng đó.
Cô ấy thực sự là đến tham gia cuộc sát hạch của Vấn Đạo Tông, nhưng cô ấy không phải là thí sinh, mà là giám khảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận