Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1180: Đạo quả thứ hai sẽ không bị lãng quên (2)

Mà Quan Sơn Hải rất nhanh đã khôi phục bình thường, thương thế chỗ ngực cũng đang nhanh chóng khôi phục, giống như hoàn toàn không có nhận qua tổn thương. Mạnh Quân Tử nhíu mày: - Trường Sinh Đạo quả hình thức ban đầu có đặc thù 'Bất Hử, không đúng, chỉ dựa vào Trường Sinh Đạo quả hình thức ban đầu còn không thể để ngươi khôi phục nhanh như vậy, để ta đoán một chút, bên trong bốn cá nhân ngươi tạo ra, chỉ có một người ta không biết, đạo quả của hắn có quan hệ đúng đến việc khôi phục hay không? Quan Sơn Hải đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề của địch nhân. Lục Dương biết Mạnh Quân Tử nói là Mộc Ấn thượng nhân, Mộc Ấn thượng nhân là tu sĩ ở giai đoạn Đại Ngu trung kỳ, cũng là hảo hữu của Vạn Pháp Đạo Quân, tư liệu lịch sử ghi chép Mộc Ấn thượng nhân là Độ Kiếp kỳ, mà theo Vạn Pháp Đạo Quân, Mộc Ấn thượng nhân thật ra là Bán Tiên.
Mộc Ấn thượng nhân chết khi đang say giấc nồng, Lục Dương suy đoán là Mộc Ấn thượng nhân biết được một bộ phận chuyện của Tân Hỏa vương triều, bị Xám Đậu Đậu diệt khẩu.
Đợi một chút, nếu như nói đạo quả hình thức ban đầu của Mộc Ấn thượng nhân có quan hệ đến việc khôi phục, vậy hắn và Trường Sinh Đạo quả hình thức ban đầu của Vạn Pháp Đạo Quân có xung đột, hai người bọn họ làm sao thành bằng hữu?
Lục Dương không hiểu. Bất Hủ tiên tử dương dương đắc ý giải thích:
- Chuyện này thì có cái gì khó hiểu, đạo quả hình thức ban đầu của Mộc Ấn thượng nhân là thuộc về một loại vĩnh hằng, cũng là cố định trạng thái bản thân không thay đổi, nói cho cùng thì đạo quả trên đó vẫn là Bất Hủ đạo quả của bản tiên.
- Ngươi cho rằng Bất Hủ đạo quả, Vĩnh Hằng đạo quả là rất khó ngưng tụ, coi như bản tiên không còn, hắn đều không thành tiên được.
- Trường Sinh Đạo quả hình thức ban đầu cũng giống như vậy, độ khó lớn đến mức dù không có bản tiên cùng Tuế Nguyệt tiên đều không thành tiên được.
- Hai người đều không thành tiên được, tự nhiên là có thể thành bằng hữu.
Đã thấy Quan Sơn Hải ném ra ngoài vô số pháp bảo, không có ném về Mạnh Quân Tử, mà trải rộng các nơi trên bầu trời Đế thành.
Mạnh Quân Tử lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Quan Sơn Hải, chỉ thấy Quan Sơn Hải hư không tiêu thất, thay vào đó là pháp bảo không biết từ nơi nào đến.
Pháp bảo kia bị Mạnh Quân Tử đụng một cái liền nát, biến thành vô số mảnh vỡ. Quan Sơn Hải không có bất kỳ dấu hiệu gì xuất hiện ở sau lưng Mạnh Quân Tử, lại lần nữa lấy tư thế khuynh thiên công kích, Mạnh Quân Tử không có phát giác, bị Quan Sơn Hải đánh trúng, cũng là đẫm máu.
Mạnh Quân Tử bỗng nhiên quay đầu nhìn lại Quan Sơn Hải, lại phát hiện sau lưng của hắn chỉ có pháp bảo Quan Sơn Hải trước đó ném ra, Quan Sơn Hải không biết dùng phương pháp gì, chạy đến vị trí rất xa.
Mạnh Quân Tử lau tiên huyết trên khóe miệng, lộ ra ý cười hơi giật mình:
- Ta đã biết, ngươi là trao đổi vị trí với pháp bảo.
Một trong tác dụng của Thay Thế đạo quả hình thức ban đầu, có thể trao đổi vị trí với bất kỳ vật liệu gì của mình.
Coi như Mạnh Quân Tử đánh nát pháp bảo đều vô dụng, đánh nát cũng là vật liệu của Quan Sơn Hải, vẫn có thể trao đổi vị trí.
Mạnh Quân Tử bất động thanh sắc tiếp tục công kích, Quan Sơn Hải lại lần nữa trao đổi vị trí với pháp bảo, chuyển đến vị trí rất xa, nhưng Mạnh Quân Tử thế mà cũng vượt qua không gian, đuổi kịp Quan Sơn Hải.
Lúc này không cần Bất Hủ tiên tử giải thích Lục Dương cũng đã nhìn ra, Mạnh Quân Tử mượn dùng chính là không gian đạo quả hình thức ban đầu của tổ sư Hãn Hải Đạo Quân nhà mình.
- Đúng rồi tiên tử, Mạnh Quân Tử tiền bối đã là vay mượn đạo quả, vậy có phải giống như tiên tử ngươi, cũng không có đặc thù lãng quên của Tiên Nhân hay không?
Tiên Nhân thi triển thủ đoạn đạo quả sẽ để cho thế nhân lãng quên, Ứng Thiên Tiên bốn tiên đều là như thế này, đạo quả của Khương Bình An cũng là như thế này, chỉ có Bất Hủ tiên tử không có loại đặc thù này.
Lục Dương cảm thấy vay mượn đạo quả chắc cũng không có đặc thù lãng quên của Tiên Nhân.
Bằng không thì đồ vật mà Mạnh Quân Tử mượn liền có thể trực tiếp không trả. Bất Hủ tiên tử ngược lại không nghĩ tới vấn đề này, nghe Lục Dương nói kiểu này, mới bắt đầu nghiêm túc tự hỏi:
- Ngươi kiểu nói này, tựa như là chuyện như vậy. .
Lục Dương lại nói:
- Giả thiết thọ nguyên của Hạ Đế là bị Mạnh Quân Tử mượn đi, cái này thuộc về thủ đoạn của đạo quả, sẽ bị thế nhân lãng quên mới đúng, nhưng trên thực tế cũng không có, tất cả mọi người đều biết thọ nguyên của Hạ Đế xảy ra vấn đề. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Lục Dương truyền đến:
- A, nghĩ không ra tiểu sư đệ ngươi đều đã suy nghĩ đến mức này, tiên tử tiền bối quả nhiên đã giảng cho ngươi không ít chuyện mà tu vi ngươi hiện tại không nên biết đến.
Vân Chi một bộ váy dài trắng thuần, lẳng lặng đứng ở dưới một gốc cây già, thời gian giống như đọng lại, nàng giống như vừa tới, lại giống vẫn đứng ở chỗ này. Ánh nắng xuyên thấu qua tầng lá thưa thớt, tung xuống quang ảnh sặc sỡ, thân ảnh của nàng lộ ra phá lệ thanh lãnh.
- Đại sư tỷ!
Lục Dương mừng rỡ kêu lên.
Một khắc khi hắn biết được cái chết của Hạ Đế đều là âm mưu, Lục Dương liền ý thức được Đại sư tỷ đã sớm đi tới Đế thành.
Đây là Tiên Nhân chiến, không có khả năng để hắn đến đốc chiến.
Mặc dù như thế, có thể nhìn thấy Đại sư tỷ ở chỗ này vẫn cho làm người ta rất cao hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận