Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 66: Đầu óc không linh hoạt, không kiến nghị gia nhập Ma Giáo

Giám khảo có lệnh, mặc kệ ngươi là Trì Tự Long hay Quá Giang Long, cũng phải ngoan ngoãn mà xếp hàng.
- Giải thích, Quá giang long nghĩa là rồng qua sông, thường nói không phải mãnh long không qua sông, không phải mãnh hổ không xuống núi, có thể hiểu là rồng, hổ dù mạnh nhưng chỉ mạnh ở địa bàn của mình, còn ở địa bàn khác chỉ có những con mãnh long, mãnh hổ mới có thể tung hoành. Hết giải thích.
Chọc giận giám khảo, còn muốn gia nhập Ma Giáo nữa không?
Đừng thấy họ ở bên ngoài có sống đến thuận buồm xui gió như thế nào, dù ngươi xông xáo tốt đến đâu, còn có thể mạnh hơn Ma Giáo hay sao?
Trong Ma Giáo có Giáo Chủ với tu vi thâm sâu khôn lường, có những tín đồ cường giả nhiều như mây. Còn họ thì sao, chỉ có tự thân mình, tu vi cao nhất chỉ mới Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Trông tướng mạo của ba người giám khảo đều lạ mặt, trong số những người có mặt ở đây, ai cũng chưa từng gặp họ, nhưng cũng dễ hiểu, Ma Giáo là tồn tại còn bí ẩn hơn cả những người tán tu trong Ma Đạo, chưa từng tùy tiện lộ diện lần nào, không ai gặp qua họ cũng là lẽ thường tình.
Mặc dù sớm hơn thời gian thông báo một canh giờ, nhưng cũng không có người nào thắc mắc.
Đây hẳn là một trong những khảo nghiệm của Ma Giáo, những người đến trước thời hạn, chứng tỏ họ để tâm đến Ma Giáo, còn những người sát giờ mới đến không xứng gia nhập Ma Giáo.
Lục Dương vắt chéo hai chân, lấy ra bút và giấy, chỉ vào người đầu tiên rồi hỏi: "Nói nghe thử xem, tại sao ngươi chọn gia nhập Ma Giáo, ngươi gia nhập Ma Giáo có thể mang lại lợi ích gì cho bọn ta? Ngươi có trù tính gì cho bản thân? Ngươi có kỳ vọng gì về tiền định kỳ?"
"Ơ?" Người đầu tiên há hốc mồm, gã ta vừa mới bước lên liền bị một loạt câu hỏi làm cho ngơ ngác, đây chính là đề thi để gia nhập Ma Giáo?
Không phải là hỏi những câu về tu vi và công pháp, hay từng làm những việc xấu gì sao?
Thấy người đầu tiên thì cả nửa ngày trời cũng không nói lên lời, Lục Dương thiếu kiên nhẫn xua tay: "Ơ cái gì mà ơ, đối diện với câu hỏi của bọn ta đã ấp a ấp úng, sau này khi bị quan phủ bắt được, ngươi còn không nói hết nội tình của Ma Giáo sao?"
"Ngươi bị loại rồi, về đi."
Người thứ hai là bang chủ một bang phái nhỏ nào đó, đã nhiều lần ngồi đại lao, nhiều lần ra tù phát hiện bang phái và thê tử của mình đã bị tiểu đệ chiếm đoạt, nhiều lần giành lại bang phái và thê tử, là một vị bang chủ có lịch duyệt khá phong phú.
"Ta tên là Ngưu Mãng, bang chủ Thanh Long Bang, ta chọn gia nhập Ma Giáo của chúng ta vì muốn có một triển vọng phát triển tốt hơn. Ta có rất nhiều điểm tương đồng với Ma Giáo của chúng ta trong triết lý về Ma Đạo. Ta tin rằng sau khi gia nhập Ma Giáo, chúng ta sẽ có một mối quan hệ rất hòa hợp. Sau khi gia nhập Ma Giáo, ta nhất định sẽ siêng năng cần mẫn làm việc xấu, cùng trở nên lớn mạnh với Ma Giáo, gây dựng lại huy hoàng cho Ma Giáo!"
"Trù tính của ta là, Ma Giáo cần ta làm gì, ta sẽ làm đó. Tuyệt đối không lời oán thán. Dù gì, chỉ khi Ma Giáo lớn mạnh, ta mới có thể trở nên lớn mạnh!"
"Ma Giáo đã cho ta một chỗ đứng, thì ta làm sao còn có thể yêu cầu Ma Giáo cung cấp tiền định kỳ? Đáng lý phải là ta cống nạp cho Ma Giáo mới đúng!"
Ngưu Mãng nói đến chỗ phấn khích, gã ta còn vung vẩy nắm tay, thể hiện rằng bản thân nhất định sẽ chiến thắng nghịch cảnh, đón nhận tương lai sáng lạn.
Gã ta nói rất thành thạo, dẫu sao đây chính là cách gã ta dạy dỗ Thanh Long Bang.
"Ngươi đã bị loại, về đi."
"Tại sao?" Ngưu Mãng không phục, gã ta cho rằng câu trả lời của mình khá hoàn hảo.
Lục Dương nghiêm nghị quát tháo, cảm thấy rằng Ngưu Mãng chẳng xứng là người trong Ma Đạo: "Thế nào là Ma Đạo? Ma Đạo là tư lợi vị kỷ, người một lòng vì Ma Giáo phụng sự mà không cần báo đáp như ngươi, thì làm sao có thể là tu sĩ Ma Đạo? Là người của Ma Giáo, ngươi nhất định phải nghĩ cách làm sao để soán vị, tạo phản, nội bộ không tranh đấu, còn gọi là Ma Giáo gì nữa?"
"Hơn nữa, chẳng phải ngươi từng nói đó sao, Ma Giáo cần ngươi làm cái gì thì ngươi sẽ làm cái đó. Bây giờ Ma Giáo cần loại ngươi, cút đi!"
Ngưu Mãng ủ rũ rời đi, những người phía sau nghe xong, cảm thấy mở mang tầm mắt, thì ra đây chính là lý luận của Ma Giáo, quả không hổ là giám khảo, sự hiểu biết về Ma Đạo của họ thật sâu sắc.
"Người tiếp theo." Mạnh Cảnh Chu hô lên.
"Ta là Trì Tự Long, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ." Trì Tự Long nhấn mạnh tu vi của bản thân, muốn làm cho giám khảo xem trọng mình.
"Nói đi, đã làm những việc xấu gì?"
Khi nói đến điều này, thì Trì Tự Long không thiếu chuyện để nói: "Từ nhỏ ta đã bị chó sói trên núi tha đi vả lại được nó nuôi lớn, năm ta mười tuổi, ta dùng con dao bằng xương giết chết con sói đã tha ta đi, xuống núi sinh sống, trong núi lớn đó, ta muốn thứ gì bèn trực tiếp đi cướp, thói quen này vẫn vậy khi ta đến thành thị, thiếu thứ gì thì cướp thứ đó, sau đó liền bị bổ khoái truy đuổi, ta thì một mạch cướp bóc, bổ khoái thì một mạch truy đuổi, chân của ta chạy rất nhanh, chẳng ai đuổi kịp. Lúc cướp bóc ta còn bắt người làm con tin, còn tiện tay giết chết vài kẻ cản đường."
Trì Tự Long nói một cách dương dương tự đắc, hạng người không từ việc xấu nào như gã ta, còn không có tư cách vào Ma Giáo hay sao?
Mạnh Cảnh Chu lắc đầu: "Hiện nay, Chánh Đạo thế mạnh, Ma Đạo chúng ta phải hành động kín tiếng. Phong cách xử sự của ngươi quá phô trương, sớm muộn sẽ gặp trắc trở ở điểm này. Ngươi nhìn xem bản thân ngươi, có bao nhiêu người biết đến ngươi, rồi lại nhìn xem ba người bọn ta, có người nào biết, đây chính là khoảng cách giữa bọn ta và ngươi!"
"Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi mà là ẩn náu có mưu tính trước, là trí tuệ của đại ẩn ẩn vu thị !"
- Giải thích, đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã, thường nói những vị ẩn sĩ nhìn thấu hồng trần ẩn cư nơi rừng núi, thực chất chỉ là tiểu ẩn, ‘ẩn’ trên mặt hình thức mà thôi, chỉ những người đạt đến tâm cảnh quên đi vật chất và bản ngả, ngược lại có thể ẩn cư chốn thế tục, thành thị phồn hoa, hay có thể nói là đại ẩn, bỏ ngoài tai sự huyên náo nơi thành thị, tự thấy lạc thú. Hết giải thích.
Man Cốt tò mò mà nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, tại sao cứ cảm thấy hai người họ khá am tường về Ma Giáo?
Trì Tự Long nghe xong như được cảm hóa, cho rằng mình đã qua loa khi nghĩ về Ma Đạo, bèn chủ động rời đi.
"Tại hạ Thẩm Tiến Nghĩa." Bạch diện thư sinh Thẩm Tiến Nghĩa cười tít mắt mà tự giới thiệu, thông qua những lần hỏi đáp trước đó, gã ta cảm thấy đã hiểu rõ đường đi nước bước của đối phương.
Man Cốt thấy đối phương ăn mặc kiểu thư sinh, là tu sĩ nho đạo giống như mình, rất phấn chấn đặt ra một câu hỏi mà y từ đầu đến cuối cũng nghĩ không thông, thậm chí cả Tứ Trưởng Lão cũng không trả lời được: "Nếu như 'nương' và 'mẫu' có cùng một nghĩa, vậy ta có thể gọi 'cô nương' là 'cô mẫu' được không?"
Thẩm Tiến Nghĩa sững sờ hồi lâu, với bốn mươi năm kinh nghiệm sống của gã ta, quả thực là không biết nên nói gì.
Gã ta vốn nghĩ rằng người giám khảo trông ngây ngô ở phía bên trái, tầm thường không có gì đặc biệt, trước giờ cũng không nói chuyện, không ngờ vừa lên bèn cho gã ta một cú đau nhớ đời.
Thẩm Tiến Nghĩa không hề trực tiếp nói mình không biết, mà nói: "Tại hạ là một sát thủ, không phải là nho tu."
"Sát thủ? Ngươi có từng nghiên cứu Hình Pháp không?" Lục Dương hỏi với vẻ hứng thú.
"Có tìm hiểu đôi chút." Thẩm Tiến Nghĩa nói một cách khiêm tốn, trên thực tế gã ta đã nghiên cứu rất nhiều về Hình Pháp, dù gì trở thành sát thủ phải nghiên cứu cách để lảng tránh Hình Pháp.
"Vậy ta hỏi ngươi, định nghĩa của Hình Pháp về tội cố ý giết người là 'cố ý tước đoạt mạng sống, cấu thành tội này'."
"Vậy tự tử có cấu thành tội cố ý giết người không?"
Thẩm Tiến Nghĩa ăn một cú nhớ đời lần thứ hai.
Thấy Thẩm Tiến Nghĩa không trả lời được, Lục Dương thất vọng mà xua tay: "Hỏi về lĩnh vực mà ngươi am tường nhất cũng không trả lời được, về đi."
Trong vòng năm phút ngắn ngủi, Thẩm Tiến Nghĩa đã trải qua trắc trở lớn nhất trong cuộc đời của gã ta.
Đây là câu hỏi mà người bình thường có thể đặt ra sao?
"Chẳng lẽ chỉ có những người tư duy khác với người thường mới có thể gia nhập Ma Giáo?"
Cuộc khảo nghiệm nhập giáo lần này là việc hệ trọng, đà chủ phải đích thân chủ trì mới yên tâm.
Đà chủ đặc biệt đến sớm hơn nửa canh giờ, để sớm chuẩn bị.
Trên đường đi đến địa điểm khảo nghiệm, đà chủ thấy có không ít người với diện mạo hung thần ác sát lục tục rời đi, miệng còn lẩm bẩm những lời như: "Phỏng vấn khó thật", "Không dễ gia nhập Ma Giáo", "Thì ra đây chính là chân lý của Ma Đạo", "Ba mươi năm sau thử lại lần nữa", giống như đã trải qua tẩy lễ, triệt để giác ngộ.
Đà chủ sa vào trầm tư.
Gã ta còn chưa đến, vậy ai đang chủ trì cuộc khảo nghiệm?
Sau đó, gã ta liền nhìn thấy nhóm người Lục Dương chỉ điểm giang sơn, oai phong một cõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận