Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 246: Kim Đan Song Sinh

Trong làn nước hồ trong vắt, một bóng hình thướt tha đang bơi lội trong hồ, động tác uyển chuyển, hai tay xé mở mặt nước, tựa như một chú cá nhảy vọt lên, mỹ lệ vô cùng.
Bóng hình thướt tha nằm dài trong hồ, bồng bềnh trôi theo dòng nước, tận hưởng khoảnh khắc thư thái này.
Trên bờ, Lục Dương đầy vẻ bất đắc dĩ: "Tiên tử, có thể đừng bơi ở đây được không?"
"Bơi mà ngươi cũng quản à? Xem ta phun ngươi." Bất Hủ Tiên Tử bĩu môi, hai tay chụm lại, một tia nước từ kẽ tay phụt ra, phun về phía Lục Dương, bị hắn dễ dàng né tránh.
"Cô bơi lội tất nhiên là ta không quản được, nhưng xin đừng bơi trong không gian tinh thần của ta, như vậy khiến ta có cảm giác như trong đầu toàn nước." Lục Dương bất đắc dĩ nói, cũng không biết do cớ sự gì, từ khi tiên tử trở về, thì đặc biệt thích nghịch nước, còn biến ra một cái hồ trong không gian tinh thần của hắn.
"Đi đi, đi rèn luyện đi, đừng để ý đến ta." Bất Hủ Tiên Tử đuổi Lục Dương ra khỏi không gian tinh thần, tựa như cô mới là chủ nhân ở nơi đây.
Lục Dương quả thật đang trong quá trình rèn luyện, hiện giờ hắn đang bị ba con heo rừng cảnh giới Kim Đan bao vây, Mạnh Cảnh Chu và Ngũ Hiệp Ưng Sơn đứng trên cây xem tuồng.
Heo rừng cắm đầu lao thẳng tới, sức mạnh vô song, Lục Dương định tránh mũi nhọn, tấn công từ bên sườn, nhưng ngặt nỗi ba con heo rừng phối hợp quá ăn ý, không cho Lục Dương cơ hội tấn công bên hông.
Ầm!
Lục Dương bị một con heo rừng trực diện mà húc trúng một cú, bay ngược ra khá xa, khói bụi mịt mù.
"Heo rừng, cố lên, tông chết hắn đi!" Mạnh Cảnh Chu ở bên cạnh hả hê hô to.
"Lục thiếu hiệp không sao chứ, ta thấy trong ba con heo rừng có một con cảnh giới Kim Đan Trung Kỳ, hai con Kim Đan Sơ Kỳ Đỉnh Phong đấy?" Ngũ Hiệp Ưng Sơn có lương tâm hơn, quan tâm tới sự an nguy của Lục Dương.
"Không sao không sao, nếu đánh không lại thì hắn còn làm đệ nhất cùng khóa làm gì, chi bằng để ta lên thay?" Mạnh Cảnh Chu không để tâm mà xua tay.
Lần trước là Lục Dương đá hắn ta từ trên cây xuống để nghênh chiến, lần này cũng nên làm ngược lại rồi.
Ba con heo rừng còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng khi khói bụi tiêu tán, nào còn bóng dáng của Lục Dương đâu?
Đột nhiên, heo rừng cảnh giác, định tránh né, nhưng đã muộn rồi, một tia sắc lạnh vọt lên từ mặt đắt, ba thước Thanh Phong Kiếm đâm xuyên bụng heo rừng.
Con heo rừng kia còn muốn chống cự, Lục Dương thoáng nhích cổ tay, biến đổi chiêu kiếm, khẽ quát một tiếng "Trảm".
Trực tiếp chẻ con heo rừng làm đôi, một chia thành hai.
Một kiếm, yêu thú cảnh giới Kim Đan Trung Kỳ chết tại chỗ.
Trong khu rừng già rèn luyện mấy ngày, Lục Dương đã giao thủ với mười mấy con yêu thú cảnh giới Kim Đan đủ thể loại.
Cảm nhận lớn nhất của hắn là khác hoàn toàn so với cảm giác khi giao chiến với các sư huynh sư tỷ trong Vấn Đạo Tông - Cảnh giới Kim Đan ở bên ngoài đúng là dễ đánh mà.
Về sau nếu muốn tìm kiếm sự tự tin thì không thể tìm ở Vấn Đạo Tông mà nên ra ngoài tìm.
"Đã nói rồi, ngươi có bản lĩnh vượt cấp khiêu chiến, là do đối thủ mà ngươi gặp trước đó quá biến thái mà thôi!" Bất Hủ Tiên Tử kêu oan thay cho bản thân trong không gian tinh thần.
Lúc cô mới hồi sinh bèn muốn mượn thân thể Lục Dương trổ tài một phen, để hắn thấy thế nào gọi là vượt cấp khiêu chiến.
Ai ngờ được bọn người Vấn Đạo Tông kẻ sau còn quá quắt hơn người trước, ngay cả ở thời đại thiên tài xuất hiện lớp lớp như Thượng Cổ, cũng có thể xếp vào hàng đầu, cô hoàn toàn đánh không lại.
May mà sau đó nhờ trí tuệ siêu quần của mình, cô dùng thân thể Lục Dương vượt cấp khiêu chiến, đánh bại giai đoạn Hóa Thần, giành lại danh tiếng.
Hai con heo rừng còn lại thấy đại ca đã chết, cuống quýt chạy trốn.
"Đuổi theo, không thể để chúng chạy thoát!" Lục Dương nhắc nhở Mạnh Cảnh Chu.
"Biết rồi, còn cần ngươi phải lắm lời sao?" Mạnh Cảnh Chu nhảy từ trên cây xuống, phân công với Lục Dương, mỗi người đuổi giết một con heo rừng.
Ba con heo rừng này là Yêu Tộc lẻn lút khắp nơi tập kích Nhân Tộc, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ Nhân Tộc bị bọn nó giết chết, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tuyệt nhiên không thể tha cho chúng.
Ngũ Hiệp Ưng Sơn đứng đợi tại chỗ, chưa đến vài phút, thì nghe tiếng chiến đấu từ xa vọng đến, âm thanh của trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi năm người hoàn hồn lại, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã mỗi người lôi một con heo rừng trở về.
"Tối nay có đồ ăn rồi."
Màn đêm buông xuống, Tam Vị Chân Hỏa bốc lên, chiếu đến khuôn mặt của bảy người họ đỏ bừng, một con heo rừng được treo trên đống lửa, nướng một cách chậm rãi, xì xéo ứa mỡ, dầu nhỏ lên Chân Hỏa, ngọn lửa phất tót lên cao.
"Không ngờ kiếp này của mấy người bọn ta còn có thể được ăn đồ nướng bằng Chân Hỏa, cũng may mà có Lục thiếu hiệp." Ngũ Hiệp cảm thán, không ngờ tuổi đời Lục Dương nho nhỏ, mà đã nắm giữ một loại Chân Hỏa.
Nhân lúc Lục Dương nướng thịt, Ngũ Hiệp mổ xẻ hai con heo rừng kia.
Nội đan, da thuộc, nanh vuốt cho đến xương thú, đều là những hàng tốt có giá trị không nhỏ, trong Trấn Yêu Quan có thể bán với giá cao.
Nội đan có thể làm nguyên liệu chính để luyện đan, da thuộc có thể luyện chế pháp khí, nanh vuốt có thể làm đồ trang sức để thể hiện địa vị, xương có thể ninh xương ống hầm canh.
"Mọi người mau xem, con heo rừng này có Kim Đan Song Sinh!" Một người trong Ngũ Hiệp Ưng Sơn kinh hô.
"Gì cơ? Lại có chuyện này nữa sao?" Lão đại mũi diều hâu nghe vậy, lập tức chạy tới, kiểm tra tình hình.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu khơi dậy hứng thú, đều buông bỏ công việc trong tay.
Họ chỉ từng thấy qua Kim Đan Song Sinh trong Vấn Đạo Tông, chưa từng nghe nói ở ngoại giới cũng có nhân tài như thế này, kết ra hai viên Kim Đan.
Đặt trên mặt đất là hai viên Kim Đan, một viên vàng óng ánh, một viên đen nhánh, như đại diện cho hai cực đoan, một sáng một tối, chất chứa ý vị của 'Đạo' trong đó.
Lục Dương càng nghiền ngẫm càng cảm thấy hai viên Kim Đan này không tầm thường, bao hàm đạo lý vô biên.
Đúng là đồ tốt mà.
"Không ngờ ta cũng có ngày đánh bại được yêu thú Kim Đan Song Sinh." Lục Dương cảm khái trước sự trưởng thành của bản thân.
Mạnh Cảnh Chu cũng cảm thấy kỳ diệu, hắn ta chưa từng nghe qua Kim Đan nhà ai lại có màu đen.
Kim đan chia làm cữu phẩm, nhất phẩm sáng nhất, có màu vàng óng ánh, cữu phẩm kém nhất, tăm tối ảm đạm, nhưng cũng là màu vàng.
Con heo rừng này trông có vẻ tầm thường, thế mà lại có thể kết ra Kim Đan màu đen, là do có huyết mạch Thượng Cổ, hay là có kỳ ngộ nào khác?
"Con heo rừng này là hậu duệ của Đảm Sơn Trư Thượng Cổ, bờ vai có thể gánh được hai ngọn núi lớn, theo ta được biết, Đảm Sơn Trư gan cùng mình, nhưng chỉ có dũng khí mà không có đầu óc, địa vị trong Yêu Tộc không cao." Lão đại mũi diều hâu suy ngẫm, sinh sống trong rừng già một thời gian dài, y vô cùng hiểu rõ về yêu thú.
"Vậy chính là do có kỳ ngộ khác?"
Mạnh Cảnh Chu suy đoán: "Nghe nói trong rừng già có một loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, tên là Song Sinh Tịnh Đế Liên, hạt sen một sáng một tối, ăn vào có thể điên đảo âm dương, thay đổi thể chất."
"Chẳng lẽ con heo rừng này lúc sinh thời vô tình tìm được Song Sinh Tịnh Đế Liên, sau khi ăn vào thì kết ra Kim Đan Song Sinh một đen một trắng này?"
Lão đại mũi diều hâu gật đầu, tán thành suy đoán của Mạnh Cảnh Chu: "Nếu vậy thì con heo rừng này đúng thật là may mắn, có bao nhiêu người đến rừng già với mục đích tìm kiếm Song Sinh Tịnh Đế Liên, nhưng chẳng có thu hoạch gì, lại bị con heo rừng này ăn mất!"
Trong lòng mọi người nóng như lửa đốt, không biết Song Sinh Tịnh Đế Liên có còn sót lại không, liệu rằng có thể từ trên người con heo rừng này tìm ra manh mối, lần theo dấu vết, tìm thấy Song Sinh Tịnh Đế Liên hay không?
"Tiên tử, cô có ý kiến gì không? Có thể nhìn ra lai lịch của hai viên Kim Đan Song Sinh này không?" Lục Dương âm thầm hỏi Bất Hủ Tiên Tử.
"Song Sinh Kim Đan? Hạt màu đen kia không phải là sỏi gan sao?"
Bất Hủ Tiên Tử thấy rất khó hiểu, chẳng phải vì con Đảm Sơn Trư này gan cùng mình, gan tiết mật trong thời gian dài, mật ứ đọng, ngưng kết thành sỏi mật sao?
Tình huống này cô đã thấy nhiều trong thời Thượng Cổ rồi.
Mấy người này lải nhải cả nửa ngày trời, đang nói gì vậy?
Song Sinh Kim Đan ở đâu ra?
Lục Dương chỉ biết im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận