Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 242: Lục Dương, ta muốn ra ngoài chơi

La Hán Quyền, một trong những quyền pháp tối cao của Phật Quốc Kim Sắc, tu luyện đến cực hạn, có thể chứng được La Hán chánh quả, nhưng điều này chỉ tồn tại trong lý thuyết, Lục Dương chưa từng nghe ai có thể tu luyện loại quyền pháp này.
La Hán Quả Quyền, quyền pháp do Tiên nhân sáng tạo, xét từ tên gọi thì vô cùng tiệm cận La Hán chánh quả, chỉ cách biệt một chữ, công dụng là thanh nhiệt bổ phổi, nhuận hầu hóa đàm.
Nếu xét từ lai lịch của quyền pháp, chắc chắn là La Hán Quả Quyền hơn hẳn một bậc.
Nhưng vấn đề là quyền pháp này do Bất Hủ Tiên Tử sáng tạo ra.
"Không cần luyện, nghe tên quyền pháp này thì đã có thể đoán ra nó dùng để làm gì rồi."
"Này này, ánh mắt này của ngươi là có ý gì, La Hán Quả Quyền là do bổn tiên sáng tạo, đường đường chính chính là quyền pháp tiên cấp, ngay cả La Hán Quyền gì đó cũng không đủ tư cách so với quyền pháp của bổn tiên!" Bất Hủ Tiên Tử tức đến giậm chân, cảm thấy Lục Dương đang xem thường mình.
"Không phải ta coi khinh, thực sự thì tên quyền pháp của tiên tử đúng là khó nói hết trong một lời mà, nghe có vẻ chẳng chút uy lực nào cả."
"Ngươi thì biết gì chứ, chẳng lẽ ngươi học quyền pháp chỉ là để tỏ vẻ ta đây, đánh nhau với người khác sao? Không, điều quan trọng nhất của quyền pháp là gì, là dưỡng sinh."
Bất Hủ Tiên Tử giáo dục Lục Dương, đính chính quan niệm sai lầm của hắn: "Tu tiên chẳng phải là để sống tốt hơn sao? Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là gì, là cơ thể."
"Vì thế ta đã đặc biệt sáng tạo ra quyền pháp dưỡng sinh, bao gồm quyền pháp có thể thanh nhiệt bổ phổi, nhuận hầu hóa đàm như La Hán Quả Quyền, quyền pháp có thể trừ hàn trị đau, điều khí hòa vị như Tiểu Hồi Hương Quyền, vân vân, tổng cộng cả ngàn loại."
"Nếu ngươi bồi bổ tốt cơ thể, thì lo gì không thể trở thành La Hán?"
"Nếu có thể luyện thành cả ngàn bộ quyền pháp, từ đó dung hợp quán triệt, thì ngươi bèn có thể học được quyền pháp tối cao của bổn tiên - Tiên Tử Quyền Pháp!"
Tiên Tử Quyền Pháp, chính là quyền pháp mà trước kia Bất Hủ Tiên Tử dùng để đánh túi bụi Bất Hủ Tiên Nhân, uy lực kinh người, đánh đến Bất Hủ Tiên Nhân phải ôm đầu chạy trốn, thảm hại vô cùng.
"Thế nào, học không?" Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy đã đến lúc phải cho Lục Dương thấy bản lĩnh của mình rồi, tránh để hắn cứ cảm thấy cảnh giới Tiên Nhân của mình là do ăn may.
Cô với tư cách là người đứng đầu Ngũ Tiên Thượng Cổ, sao lại có thể là do ăn may được chứ?
"Hoàn toàn không muốn học." Lục Dương thẳng thừng từ chối.
Trong hiện thực, Lão Miết từ dưới hồ bò lên bờ, đầu vẫn còn choáng váng.
Chỉ một quyền mà đã có uy lực như vậy, nếu thật sự động thủ, thì e rằng trong giai đoạn Kim Đan cũng chẳng mấy ai có thể đánh lại bọn họ.
Người còn lại tuy chưa ra tay, nhưng chiến lực cơ hồ không hề thua kém tên tiểu bối họ Mạnh này.
Đây là những thiên tài được thế lực nào bồi dưỡng ra vậy?
Nghĩ đến đây, Lão Miết cũng không ngăn cản nữa, đồng ý giúp hai người họ tìm đối thủ.
Lão Miết bẻ một cành cây, bắt đầu phác họa bản đồ lên chỗ đất xốp, trước tiên ông ta vẽ một hình bầu dục không đều.
"Đây chính là vị trí hiện tại của chúng ta, ở kế bên hồ nhỏ , từ đây đi 10 dặm về phía Nam, có một con báo đen, giữa trán có một vệt trắng, hung dữ phi thường, thân mang huyết mạch Thượng Cổ, tuy cảnh giới ở Kim Đan Sơ Kỳ, nhưng khi động thủ thì ngay cả cảnh giới Kim Đan Trung Kỳ cũng phải chịu thiệt."
"Phía Nam con báo đen có một bầy sói Nguyệt Ảnh, cảnh giới bình quân của bầy sói ở trong giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kỳ, cảnh giới của Lang Vương là Kim Đan Sơ Kỳ Đỉnh Phong, chúng không bao giờ hoạt động đơn lẻ, gặp một con sói Nguyệt Ảnh, có nghĩa là có cả một bầy sói lớn đang ẩn nấp ở xung quanh, các người phải hết sức cẩn thận."
"Đi về phía Đông có..."
"Đi về phía Tây có..."
Lão Miết không hổ là một trong ngũ đại bá chủ của khu hồ, biết khá nhiều tin tức.
"Năm người bọn Tiểu Ưng biết vị trí cụ thể, có thể để họ dẫn hai vị đến đó." Lão Miết vẫn phải ở lại canh giữ hồ nhỏ, nếu không thì nó lo rằng nội ra ngoài chục ngày nửa tháng, thì lãnh địa đã bị bốn con yêu thú nữa bước Kim Đan còn lại phân chia sạch rồi.
Có thể có một khu hồ nhỏ làm lãnh địa trong rừng rậm, thật chẳng dễ dàng gì.
"Những yêu thú có lãnh địa cố định thì còn dễ dò, biết rõ gốc rễ, các người phải đặc biệt cẩn thận với loại yêu thú lang thang trong rừng rậm, không có vị trí cố định. Những yêu thú này xảo quyệt dị thường, lại có thể hóa thành hình người, thích mai phục tập kích giết hại Nhân Tộc các người. Ta đã thấy qua không dưới 50 người chết dưới nanh vuốt của những con yêu thú này."
Hai người họ cảm tạ Lão Miết, lên đường cùng với Ưng Sơn Ngũ Hiệp đến lãnh địa của con báo đen.
"Lục Dương, Lục Dương, bàn chuyện chút được không." Giọng điệu Bất Hủ Tiên Tử hiếm thấy mà đôi nét nịnh nọt.
"Chuyện gì?"
"Các ngươi định ở trong rừng mấy ngày?"
"Ít nhất chắc cũng phải năm ngày." Lục Dương nhẩm tính, chiến đấu với đủ loại yêu thú, lại còn phải chiến đấu ban đêm, rút ngắn thời gian thì thể hiện không được hiệu quả của việc rèn luyện.
Kế hoạch của hắn và Mạnh Cảnh Chu là liên tục chiến đấu trong khu rừng già, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu và củng cố tu vi, nếu có thể tìm thấy cơ duyên kết đan ở đây thì càng tốt.
Bất Hủ Tiên Tử gập ngón tay đếm cho Lục Dương nghe: "Ngươi xem này, ta suốt ngày ở trong không gian tinh thần, ngoài việc ăn ra thì ngủ, còn không thì xem các người chiến đấu, tẻ nhạt lắm."
"Người ta thường nói ý nghĩa của cuộc sống nằm ở việc vận động, ta thấy bản thân có lẽ cũng nên ra ngoài dạo một vòng nhỉ?"
"Vậy nên Tiên Tử muốn..."
"Làm cho ta một phân thân cây Bồ Đề, cho ta dùng một chút đi." Bất Hủ Tiên Tử nở nụ cười nịnh nọt.
"Tất nhiên rồi, nếu ngươi thực sự không muốn cho ta xài, thì ta cũng đành chịu, nhưng nếu có thể cho ta một phân thân thì đúng là không còn gì bằng rồi!"
Lục Dương thấy Bất Hủ Tiên Tử dè dặt lưỡng lự, lại bày ra biểu cảm đầy vẻ mong đợi, bèn bật cười thành tiếng.
"Ngươi cười gì đấy!"
"Không có gì, không có gì." Lục Dương cố gắng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Có thể cho cô một phân thân cây Bồ Đề, nhưng trong rừng rậm thì cô phải ngoan ngoãn một chút, chớ có mà làm loạn, còn nữa, trước khi ta và Mạnh Cảnh Chu trở về thành, cô nhất định phải quay lại."
"Chắc chắn không vấn đề gì!" Bất Hủ Tiên Tử cam đoan với vẻ chắc nịch, "Phạm vi tiên thức của ta rất lớn, có thể tìm được ngươi bất cứ lúc nào."
"Vậy thì tốt."
Trong hiện thực, Lục Dương dừng bước.
"Sao vậy?" Mạnh Cảnh Chu và Ưng Sơn Ngũ Hiệp đều rất bối rối, còn tưởng Lục Dương phát hiện ra nguy hiểm gì đó.
"Không có gì, chỉ là muốn dùng phân thân đi nơi khác trong rừng già dạo một vòng thôi."
"Phân thân?" Ưng Sơn Ngũ Hiệp trố mắt nhìn nhau, chỉ có Mạnh Cảnh Chu là hiểu ra điều gì đó.
Lục Dương nắm lấy hạt giống cây Bồ Đề, thi triển thuật độn thổ, co mình vào trong đất, rồi lại thi triển Chủng Thụ Quyết , cây Bồ Đề ngoi ra khỏi mặt đất, mọc ra hai người Lục Dương.
Hai tên Lục Dương đồng thời vùng khỏi sự ràng buộc của cây Bồ Đề, bản thể ở lại chỗ cũ, Bất Hủ Tiên Tử chiếm lấy phân thân, vừa tiếp đất bèn co giò lên chạy, giống hệt như mô tả trong truyền thuyết về quả Nhân Sâm - rơi xuống đất bèn biến mất.
Ưng Sơn Ngũ Hiệp nhìn thấy cảnh này, mắt trố đến nổi như sắp lồi ra ngoài, nửa ngày trời vẫn chưa thể khép miệng lại được.
"Phân... phân thân?!"
Đừng nói là cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả trong giai đoạn Kim Đan, bọn họ cũng chưa từng nghe nói có ai biết chiêu này.
"Bất quá là loại pháp thuật nhỏ không đáng nhắc tới." Lục Dương cố ý làm ra vẻ khiêm tốn, khiến Ưng Sơn Ngũ Hiệp sùng bái không thôi.
"Lục thiếu hiệp, các hạ có thể khống chế phân thân này không?"
Lục Dương xua tay: "Không cần khống chế, phân thân có thể tự mình hoạt động."
"Vậy phân thân của các hạ phải cẩn thận một chút, ta nghe nói có tu sĩ thích mai phục tập kích những tu sĩ đi một mình, đã mất tích khá nhiều người rồi."
"Chắc... chắc sẽ không đụng phải đâu nhỉ?" Lục Dương nghĩ tới khuôn mặt vô tư lự của Bất Hủ Tiên Tử, có chút bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận