Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 81: Ám khí, Viên đá

"À đúng rồi, Sở đà chủ, lần trước đi ăn cơm người còn chưa thanh toán bèn rời đi rồi, đà chủ muốn nợ tiếp hay là bây giờ trả?" Man Cốt hỏi khi sắp ra về.
Lục Dương vội vàng ngăn chặn Man Cốt: "Im đi, chúng ta với tư cách là người trong Ma Đạo, ăn quỵt là đạo lý hiển nhiên, không lẽ đà chủ là dạng người hiền lành, ăn xong rồi trả tiền hay sao?"
Mạnh Cảnh Chu cũng nói phụ họa: "Thì đó, lần trước đà chủ chỉ nói là mình đãi khách, chứ có nói là mình thanh toán đâu, khác biệt như vậy mà huynh còn không phân biệt rõ!"
Sở đà chủ nín lặng.
Nhất định phải thừa nhận rằng, trong việc mỉa mai người khác, gã ta không bằng ba người này.
Gã ta cắn răng mà nén lại niềm thôi thúc muốn đánh chết người của mình, ném cho Man Cốt một thỏi vàng: "Không cần thối, ba người bọn ngươi mau mau cút!"
Man Cốt mặt mày ngơ ngác, y chỉ đang đòi tiền một cách bình thường, tại sao giọng điệu của Lục huynh và Mạnh huynh lại chẳng mấy bình thường ấy nhỉ, họ như thể đang nói giúp mình, lại như thể đang nói giúp Sở đà chủ.
Khi ba người họ rời đi, đã là đêm khuya, Lục Dương nhìn lên trời sao lóng lánh trên đầu, nói ra lời cảm khái.
"Ai có thể nghĩ rằng những ngôi sao trên trời đều là giả tạo, không tưởng tượng được, đúng là không tưởng tượng được mà."
Mạnh Cảnh Chu khẽ gãi đầu: "Cũng chẳng đến mức không thể ngờ tới được, từ khi còn nhỏ, ông nội đã nói với đệ, chỉ cần đệ muốn thứ gì thì sẽ cho thứ đó, ngay cả những vì sao trên trời ông ấy cũng có thể hái xuống, khi đệ khoảng bảy tám tuổi, đệ đã chỉ vào một ngôi sao rồi nói, muốn có ngôi sao này."
"Ông nội của đệ liền bay đến vũ trụ, khi trở về, ông ấy đặt một vầng sáng nhỏ như đầu móng tay lên tay của đệ, rồi nói rằng đây chính là một ngôi sao, trùng hợp là trên trời sao thiếu mất một ngôi sao."
"Đệ khoa tay múa chân trước mặt ông nội, nói rằng ngôi sao đáng lẽ phải rất lớn, rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả đình viện của nhà chúng ta, không phải nhỏ như vậy. Ông nội chỉ cười một cách bí ẩn rồi nói rằng ngôi sao thật sự chính là nhỏ như thế."
"Sau đó thì sao?" Lục Dương hỏi với vẻ hứng thú.
"Sau đó à? Sau đó thì người của Hình Bộ đã đến, dường như là một quan lớn, y nói rằng ông nội của đệ đã ăn cắp tài nguyên thiên nhiên, yêu cầu ông trả lại ngôi sao. Ông nội của đệ bèn trả lại vầng sáng về chỗ cũ, khoảng trống trên bầu trời đêm lại xuất hiện một ngôi sao."
"Lúc đó, đệ đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể hiểu được chuyện là như thế nào. Thời gian trôi qua, đệ cũng quên mất rồi. Hôm nay nghe thấy mấy lời này, đệ mới biết rằng những gì đệ đã cầm trong tay lúc đó thực sự là một ngôi sao."
"Quả không hổ là người của Mạnh Gia, từ khi còn nhỏ đã có những trải nghiệm trong cuộc sống khác với chúng ta." Lục Dương khẽ lắc đầu, hắn đang suy nghĩ lúc nhỏ mình đã làm gì.
Nhớ ra rồi, khi còn nhỏ, hắn đang hồi ức lại những trải nghiệm trước khi xuyên không, đọc thuộc lòng thơ cổ hay gì đó, chẳng hạn như ‘Chênh vênh trăm thước lầu cao, với tay hái được trăng sao trên trời, nào dám to tiếng nói cười, sợ làm kinh động đến người thiên cung.’.
Khi còn nhỏ, hắn chỉ có thể hái ngôi sao trong bài thơ, còn Mạnh Cảnh Chu thực sự có thể hái ngôi sao, đây chính là sự cách biệt.
Gần đây Lục Dương còn cân nhắc xem có nên viết một cuốn sách kiếm tiền hay không, như ‘Địa Cầu Lưu Lạc’ chẳng hạn, nhưng nếu đặt trong bối cảnh của thế giới này, có lẽ không phải động cơ cấp hành tinh đẩy Trái Đất, mà là đại năng tu tiên đẩy Trái Đất.
Ba người không còn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề ngôi sao và đại lục nữa, chuyện này quá xa vời đối với họ, với tu vi của họ, chẳng cần nói đến việc di chuyển ngôi sao, ngay cả việc di chuyển một tảng đá lớn cũng phí sức.
"Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta đi thăm các đồng môn bị giam trong nhà lao."
Ba người họ ngáp một cái, đến giai đoạn Trúc Cơ, có thể thay thế giấc ngủ bằng cách tĩnh tọa, hiệu quả của hai việc đều như nhau, nhưng ba người họ thích ngủ hơn.
Tĩnh tọa? Để sau khi đến giai đoạn Kim Đan rồi tính tiếp.
Sáng tinh mơ, Lục Dương tìm gặp Vệ bổ đầu, sau khi nói rõ lí do, Vệ bổ đầu hết sức sảng khoái mà viết giấy phép, để Lục Dương vào trong đại lao thăm tù.
Ngay khi bước vào đại lao, Lục Dương liền cảm thấy linh lực của mình như bị trói buộc lại, ngay cả một tí linh lực cũng không thể điều động được, cả cơ thể đều trở nên chậm chạp.
"Đây chính là Cấm Linh Trận mà Vệ bổ đầu đã nói đến?" Lục Dương ngạc nhiên, không ngờ Cấm Linh Trận thật sự lợi hại như những gì Vệ bổ đầu đã nói.
Khi Vệ bổ đầu viết giấy phép cho Lục Dương, y đã nhắc Lục Dương phải chú ý đến Cấm Linh Trận trong đại lao, đây là một trận pháp chuyên biệt nhằm vào người tu tiên, trong phạm vi của Cấm Linh Trận, tu vi của người tu tiên bị trói buộc, không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, nhằm ngăn chặn việc người tu tiên cướp ngục hoặc vượt ngục.
Cấm Linh Trận trong đại lao có cấp bậc rất cao, dù tu sĩ giai đoạn Kim Đan có đến đây cũng bị hạn chế, không có ngoại lệ.
Lúc Lục Dương đến, vừa hay là thời điểm đổi ca của ngục tốt.
Ngục tốt trực ca ngày ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí ngáp đến nước mắt cũng ứa ra, mặt mày mơ mơ màng màng, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ.
Ngục tốt trực ca đêm sắp được nghỉ ngơi, tâm trạng không tệ, bèn đùa cợt nói: "Lão Chu, thường ngày ngươi không phải là người tỉnh táo nhất sao, thế nào mà hôm nay lại buồn ngủ đến thế, ngươi không phải đã làm chuyện mờ ám gì vào tối qua đấy chứ?"
Miệng của Lão Chu ngoác ra rất rộng, y ngáp một tiếng rõ to rồi mới nói: "Gần đây không biết tại sao, cứ ngủ li bì, thậm chí buổi sáng muốn thức dậy cũng khó, không chỉ là ta, mà tiện nội của ta cũng vậy, ta đã rửa mặt trước khi tới đây, nhưng vẫn buồn ngủ."
Ngục tốt trực ca đêm cười nói: "Chắc chắn là ngươi đã làm chuyện gì đó vào đêm qua, không ngủ ngon giấc, ngươi xem, ta đâu có buồn ngủ."
Lão Chu bĩu môi: "ngươi là người tu tiên, sao giống với ta được."
Ngục tốt trực ca đêm xua tay, không đồng tình: "Ta chỉ là Luyện Khí tầng một, Kiếp này có thể lên được tầng hai hay không cũng khó nói, làm sao có thể tính là người tu tiên được."
Quy định trong đại lao, ngục tốt trực ca ngày là người phàm, ngục tốt trực ca đêm là tu sĩ giai đoạn Luyện Khí tầng một. Tu sĩ giai đoạn Luyện Khí tầng một có thể đảm bảo không buồn ngủ vào ban đêm, sẽ không biếng nhác.
Tu sĩ đều không muốn bị Cấm Linh Trận áp chế, trở nên giống như người phàm, nhưng trong đại lao chỉ có ngục tốt ở giai đoạn Luyện Khí tầng một canh giữ thì hiển nhiên không đủ, vì vậy ở bên ngoài đại lao cũng có sắp xếp lính gác đứng ở vị trí kín đáo, do tu sĩ túc trực.
Sau khi họ bàn giao ca, Lục Dương mang tờ giấy phép tìm gặp Lão Chu.
Lão Chu thoáng nhìn qua Lục Dương, soát người kiểm tra, phát hiện ra ngoài hộp cơm, hắn chẳng mang theo gì cả, liền để cho hắn đi.
Trì Tự Long, với tư cách là một người máu mặt đã xông xáo ra danh tiếng trong giới tán tu Ma Đạo ở các quận huyện phụ cận, tin rằng sau khi gia nhập Ma Giáo, bản thân chắc chắn sẽ thỏa một phen hùng tâm tráng chí, chiếm đóng một mảng địa bàn, trở thành vua của một cõi.
Hiện tại, dù lâm vào cảnh ngục tù, cũng không thể thay đổi chí hướng của gã.
Nếu đã ở trong đại lao, vậy thì trước tiên cứ trở thành đại ca trong tù!
Trở ngại đầu tiên mà gã phải đối mặt chính là không thể đe dọa người khác.
Gã bị nhốt trong buồng giam mà thậm chí giai đoạn Trúc Cơ cũng không thể phá vỡ, trên tay ngay cả vũ khí cũng không có, người bị nhốt ở bên cạnh mồm miệng chả chút nương tình, không phải sỉ vả thì là chế nhạo, khiến Trì Tự Long tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, bạn tù của gã, Thẩm Tiến Nghĩa, đã nghĩ ra cách giải quyết. Gã ta ngậm một viên đá ở trong miệng, nhổ ‘phốc’ ra một tiếng, viên đá liền bay ra giống như một viên đạn, uy lực đáng kinh ngạc, nếu bắn lên người kẻ khác, có thể tưởng tượng được sức mạnh của nó.
Thẩm Tiến Nghĩa với thân phận là một sát thủ, giỏi việc sử dụng các loại đồ vật như ám khí.
"Chúng ta cùng là huynh đệ chung cảnh hoạn nạn, bây giờ càng phải cùng nhau chân thành hợp tác, cùng nhau xông pha!" Thẩm Tiến Nghĩa nói một cách rất coi trọng nghĩa khí, "Ngươi học được chiêu này của ta, trong đại lao ắt hẳn vô địch, chúng ta cùng nhau xưng bá trong đại lao!"
Trì Tự Long hết sức phấn khởi, thức khuya dậy sớm, cố gắng học cách sử dụng miệng để phóng viên đá như ám khí.
Đáng tiếc là thiên phú của Trì Tự Long không đạt, chỉ biết mỗi việc dùng sức, học mãi vẫn không xong.
"Ngươi phải làm như vậy, giữ hơi trong miệng, ‘phọt’ một tiếng phun ra ngoài, tốc độ phải nhanh!" Thẩm Tiến Nghĩa đang làm mẫu, cố gắng dạy cho Trì Tự Long hiểu.
"Ta biết, bất quá là ‘phọt’ một tiếng thôi." Trì Tự Long hơi mất kiên nhẫn.
"Sai rồi, sai rồi, miệng của ngươi vểnh lên ít quá, phải giống như thế này."
"Như thế này à?"
Lục Dương đứng bên ngoài nhà lao, nhìn Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa chu miệng với nhau, đang nghĩ xem có nên lên tiếng nhắc nhở bọn họ không, cảnh tượng như thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trước mắt cứ ghi lại bằng quả cầu ghi hình thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận