Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 104: Vẫn phải dựa vào đại sư tỷ

“Chuyện gì thế này!” Ba người họ trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không biết phải làm sao.
“Bất Hủ Giáo rốt cuộc có đáng tin không vậy, không phải đã nói rõ là gọi Bất Hủ Tiên Nhân sao, thế nào mà ta gọi Bất Hủ Tiên Tử cũng có phản ứng!” Lục Dương lớn tiếng trách mắng Bất Hủ Giáo không đáng tin, ngay cả tín ngưỡng của mình là Bất Hủ Tiên Nhân hay Bất Hủ Tiên Tử còn chả làm rõ, các ngươi còn làm tôn giáo cái nỗi gì!
“Đừng phí lời nữa, tranh thủ thời gian chạy đi!” Mạnh Cảnh Chu hét lên, bây giờ không phải là lúc để khịa.
Bóng người ngưng tụ trên bầu trời như mộng ảo hão huyền, sự hiện hữu đó cực kỳ thiếu ổn định, cô ta cảm nhận được mối quan hệ nhân quả giữa bản thân và Lục Dương, nhận ra rằng chính là Lục Dương đã gọi ra tên thật của mình, liền biến thành một vệt sáng lung linh, đi vào trong cơ thể của hắn.
“Mới chỉ vừa Trúc Cơ, quả thật yếu đuối.” Bóng người đến không gian tinh thần của Lục Dương, nơi đây chưa được Lục Dương khai phá, chỉ có một khoảng trống nho nhỏ.
Khi bóng người vào không gian tinh thần, Lục Dương cũng tiện thể đến nơi này.
Xung quanh không gian tinh thần tối đen như mực, giống như có một bức tường vô hình dựng ở đó, chỉ có một khoảng trống nhỏ ở giữa có ánh sáng, Lục Dương và bóng người đứng trong ánh sáng đó.
Lục Dương cảnh giác nhìn bóng người: “Cô nương là ai!”
Bóng người cười nhẹ, quan sát phản ứng của Lục Dương với vẻ hứng thú, giọng nói dễ nghe, nhưng trong tai của Lục Dương, lại nghe như bản tuyên án từ địa ngục: “Hì, ngươi cũng đã gọi ra tên của ta, mà còn không biết ta là ai sao?”
Ban đầu, Lục Dương còn mong chờ vào may mắn, nhưng giờ lòng bỗng nặng trĩu, tình hình tồi tệ nhất đã xảy ra rồi, không ngờ đối phương thực sự là tín ngưỡng của Bất Hủ Giáo.
Đối phương là một tiên nhân, một vị tiên nhân hàng thật trăm phần trăm, đã sống dậy từ cõi chết!
Chỉ cần đọc đúng tên thì có thể hồi sinh, đây là một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào!
“Cô muốn làm gì?”
Bóng người chẳng thèm trả lời câu hỏi của Lục Dương mà đặt câu hỏi ngược lại: “Bây giờ là năm nào, ai là người chấp quản càn khôn?”
“Bây giờ là vương triều Đại Hạ, người cai trị cao nhất của Nhân Tộc là Hạ Đế. Mười vạn năm về trước là vương triều Đại Ngu. Vương Triều Đại Ngu tổng cộng đã tồn tại mười vạn năm, những triều đại trước đó thì ta không biết.”
“Hạ Đế? Đại Hạ? Đại Ngu? Tất cả đều là những vương triều mà ta chưa từng nghe qua.” Bóng người lắc đầu, sau đó lại hỏi, “Ta đã chết bao lâu rồi?”
Câu hỏi này vượt ra khỏi khả năng của Lục Dương: “Theo những gì tại hạ biết, người là một tiên nhân từ thời Thượng Cổ. Khi kẻ vô danh luyện hoá các ngôi sao thành đại lục, người từng bảo vệ Nhân Tộc.”
Lục Dương nhắc nhở cô ta rằng Bất Hủ Tiên Tử từng làm việc vĩ đại như bảo hộ Nhân Tộc, là một tiên nhân Chánh Đạo, chớ làm ra những việc không phải với hắn.
“Kẻ vô danh? Luyện hoá các ngôi sao thành đại lục? Bảo vệ Nhân Tộc? Đây đều là những chuyện vớ vẩn gì vậy?” Bóng người hoàn toàn ngơ ngác, không biết Lục Dương đang nói gì.
Lục Dương suýt tí nữa thì chửi ầm lên, hắn biết ngay Bất Hủ Giáo không đáng tin mà. Có tí tẹo tình báo nào của Bất Hủ Giáo là sự thật không? Không ngờ đối phương lại chẳng hề biết gì về những sự việc này?
Bóng người nhận ra rằng thời đại của cô ta đã trôi qua rất lâu rồi, lâu đến nỗi Nhân Tộc đã hoàn toàn quên đi những chuyện của cô ta, quên đi tiên danh của cô ta. Phàm là trên thế gian này còn một người nói ra danh xưng và tiên danh của cô ta, thì cô ta đã hồi sinh từ lâu rồi, không đến nỗi ngay cả vương triều Đại Ngu, vương triều Đại Hạ là gì cũng không rõ.
Thôi vậy, nếu thế gian đã quên mất tên của cô ta, vậy thì sử dụng cơ thể của cậu thiếu niên này, để cho tên tuổi của ta, Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu lại lần nữa vang vọng khắp cõi đất trời này.
Bất Hủ Tiên Tử hướng ánh mắt về phía Lục Dương, mang vài nét khen ngợi và nghiền ngẫm.
Lục Dương có cảm giác không ổn, chỉ nghe Bất Hủ Tiên Tử cười lạnh: “Ta thấy tu vi của ngươi thấp kém, chỉ vừa Trúc Cơ, nhưng Linh Căn cực tốt, nền tảng cũng không tồi, vậy thì để ta đoạt xá ngươi, dẫn ngươi đi lĩnh hội trời đất phồn hoa này!”
Đoạt xá!
Mọi chuyện từng bước diễn ra theo hướng mà Lục Dương không muốn thấy nhất.
Lục Dương không cam tâm bị đoạt xá như vậy, hắn bày ra tư thể để đối đầu với Bất Hủ Tiên Tử, đánh ra một bài quyền pháp giống như phỏng theo bài quyền của con gái.
“Đừng tưởng cô là Tiên Nhân thì to tát lắm!”
Bất Hủ Tiên Tử cười lạnh, bộ quyền pháp mềm mại này có thể làm gì?
Cô ta đã quan sát phụ cận, hai con ma trành, hai tên tu sĩ Trúc Cơ, một con Long Mã, dù là ai cũng không thể ngăn cản cô ta đoạt xá!
Nếu Mạnh Cảnh Chu hoặc Man Cốt có ở đây, họ chắc chắn có thể nhận ra, quyền pháp mà Lục Dương đang đánh chính là chiêu thức cuối cùng của Tượng Hình Quyền, Đại Sư Tỷ Tượng Hình Quyền.
Vấn Đạo Tông, Vân Chi đang ở trong Đại Điện Nghị Sự, thảo luận với tám vị trưởng lão về nhiều vấn đề của Vấn Đạo Tông.
“Ta cho rằng nên cung cấp thêm một số linh thạch cho đỉnh Đan Đỉnh của bọn ta. Bọn ta sắp có một bước đột phá trọng đại trong Đan Đạo. Bây giờ chỉ cần một số linh thạch để đạt được bước đột phá trọng đại này. Đây là một khoảnh khắc mang tính lịch sử, dù bỏ ra bao nhiêu linh thạch cũng đáng giá!”
“Đưa linh thạch cho đỉnh Đan Đỉnh của ngươi thì chẳng bằng đưa cho Dược Viên của bọn ta, vừa hay có thể thay đổi trận pháp ở tầng đáy, thảo dược sẽ phát triển khoẻ mạnh hơn!”
Các vị trưởng lão đưa ra ý kiến riêng của mình trong việc cung cấp linh thạch cho bên nào, không chịu nhượng bộ. Vân Chi vừa muốn mở lời, tám vị trưởng lão thấy Vân Chi muốn nói, bèn không nói gì nữa.
Đột nhiên, cơ thể Vân Chi thoáng khựng lại, cảm giác lần trước lại xuất hiện rồi, phải chăng Lục Dương đang mượn sức mạnh của mình?
Một tí sức mạnh xuất hiện ở đầu ngón tay của Vân Chi, có nên cho hắn không?
Lần trước, Lục Dương dễ dàng mượn được sức mạnh từ Vân Chi là vì cô không có phòng bị. Lần này, Vân Chi đã phòng bị từ trước, không để một tí sức mạnh nào rò rỉ ra ngoài.
Vân Chi suy nghĩ một lúc, thu lại sức mạnh, quyết định tự mình đi xem thử Lục Dương đang làm gì.
“Các vị trưởng lão cứ thảo luận trước, Vân Chi sẽ trở về ngay.”
Thần hồn Vân Chi xuất khiếu, ngao du thiên địa, để lại các vị trưởng lão ngơ ngác mà đưa mắt nhìn nhau.
Thần hồn bay lên đến không trung, nhún người thoáng bật, liền bay vọt với tốc độ không tưởng, tìm đến vị trí, nhập vào cơ thể của Lục Dương.
Vừa vào trong cơ thể của Lục Dương, cô liền nghe thấy Bất Hủ Tiên Tử cười nhạo nói: “Ngoan ngoãn từ bỏ kháng cự để ta đoạt xá đi.”
Vân Chi nhìn thoáng qua liền nhận ra rằng Bất Hủ Tiên Tử chính là một Hồn Tiên, mặc dù yếu đuối nhưng vẫn là một Hồn Tiên hoàn chỉnh.
“Dám ra tay với Tiểu Sư Đệ của ta?” Vân Chi giơ ra cánh tay mảnh mai của mình, vỗ về phía Bất Hủ Tiên Tử.
“Ai?!” Bất Hủ Tiên Tử ngạc nhiên, cô ta không hề cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương, dù cho điều này có liên hệ đến việc cô ta vừa mới hồi sinh, Hồn Tiên yếu ớt, nhưng điều này vẫn rất đáng kinh ngạc.
Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy có chút yên lòng, trong khoảng năm tháng mà cô ta qua đời, không ngờ Nhân Tộc lại sản sinh ra thiên kiêu như vậy.
“Vấn Đạo Tông, Vân Chi.”
Bất Hủ Tiên Tử muốn chặn lại bàn tay ngọc ngà của Vân Chi, nhưng khổ nỗi một chưởng của đối phương trông có vẻ yếu ớt mỏng manh, nhưng thực chất lại chứa đựng càn khôn, tuyệt diệu không tả xiết, như thể dùng tận hết thảy nguyên lý của pháp thuật, không thể ngăn chặn.
“Đợi đã, có lẽ có sự hiểu lầm giữa hai người chúng ta, ta chẳng qua là đang đùa giỡn một chút với hậu bối!” Sắc mặt của Bất Hủ Tiên Tử chợt thay đổi, tung hết mọi thủ đoạn để chặn lại một chưởng này, thực lực của đối phương vượt xa dự đoán của cô ta.
Vân Chi há lại nghe những gì Bất Hủ Tiên Tử nói, cô không chút chần chừ, vỗ xuống một chưởng, trấn áp Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử giận tím mặt, gắng sức phản kháng: “Nha đầu nhà ngươi được nước làm tới, chớ tưởng rằng bổn tiên tử sợ ngươi!”
“Tiên không thể xúc phạm!”
Vân Chi thấy Bất Hủ Tiên Tử vẫn muốn phản kháng, khẽ nhíu mày, quăng Lục Dương ra khỏi thế giới tinh thần, có Lục Dương ở đây, cô không tiện thi triển thủ đoạn.
“Phù...” Cuối cùng, Lục Dương cũng rời khỏi thế giới tinh thần, trở lại hiện thực, thở dài một hơi, có cảm giác vui mừng như thoát khỏi kiếp nạn.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt thấy Lục Dương tỉnh lại, gấp rút tiến đến hỏi thăm.
Vừa nãy, hai mắt của Lục Dương đờ đẫn, ngây ngẩn nhìn về phía trước, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt hoảng hốt đến chân tay lúng túng, không biết phải làm gì cho được. Sau đó, một thần hồn với dáng vẻ của đại sư tỷ từ trên trời giáng xuống, bay vào cơ thể của Lục Dương.
“Không biết.” Lục Dương lắc đầu, không phải là hắn không tin tưởng đại sư tỷ, nhưng dù gì đối phương cũng là một tiên nhân, còn là tiên nhân thời Thượng Cổ. Đại sư tỷ từng nói rằng thế gian này không có tiên nhân, điều này chứng tỏ cô ấy chắc chắn không phải là tiên nhân.
Hai người họ đánh nhau, Lục Dương khó biết thắng bại ra sao.
“Nếu có đại sư tỷ ở đây, chắc hẳn là không có vấn đề gì.” Khi Mạnh Cảnh Chu nói lời này, hắn ta cũng chả mấy tự tin. Hắn ta biết đại sư tỷ rất mạnh, nhưng mạnh đến mức nào thì không rõ.
“Được rồi, vào đây đi.” Không lâu sau, Lục Dương bèn nghe thấy giọng nói của đại sư tỷ vang lên trong cơ thể của mình, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Lục Dương lại lần nữa trở về không gian tinh thần, thấy Bất Hủ Tiên Tử vốn dĩ cao cao tại thượng, nay bị đánh đến rất thảm thương, cố gắng giải thích với đại sư tỷ rằng bản thân là người tốt.
“Ta chỉ là khó lắm mới được hồi sinh, muốn đùa giỡn một chút với hậu bối. Ta là con gái, làm sao có thể đoạt xá một nam tu sĩ. Ta, Hoàng Đậu Đậu, cũng là một người có liêm sĩ, sẽ không làm những việc mất mặt như vậy.”
“Hơn nữa, ta là Hồn Tiên, cơ thể của một tu sĩ ở giai đoạn Trúc Cơ cũng không thể chịu đựng nỗi sức mạnh của ta.”
Đại sư tỷ yên lặng mà nhìn Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu, sau một hồi lâu, mới có phản ứng.
“Ồ.”
Xem như là đã tin vào lời giải thích của Bất Hủ Tiên Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận