Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 136: Không có cách vượt ải?

Chủ hiệu thuốc tiếp tục nói một cách thong thả: "Nơi đây được nhiều vị đại năng giai đoạn Hợp Thể bố trí, chế định quy tắc, trận pháp cũng có cửa Sinh và cửa Tử, Thiên Đạo cũng còn chừa lại một tia hi vọng, do đó quy tắc được thiết lập tại nơi này thế nào cũng có một con đường sống".
"Nhưng mấy vị đại năng giai đoạn Hợp Thể không muốn để mọi người thực sự rời đi, vì vậy họ đã lập ra quy tắc trông vậy mà không phải vậy này".
"Nó phù hợp với lợi ích, cũng tuân thủ theo nguyên tắc chừa lại một tia hi vọng của Thiên Đạo".
Lục Dương cố gắng kìm nén nỗi thôi thúc muốn buông miệng chửi thề của mình, tiếp tục viết: Vậy phải làm thế nào để giết chết xã trưởng?
Chủ hiệu thuốc nói: "Không giết được đâu, xã trưởng có thân thể bất tử, các vị phải làm thế nào để giết ông ta?"
Mạnh Cảnh Chu siết chặt nắm tay, trong lòng thầm rủa một phen cái bọn tu sĩ giai đoạn Hợp Thể đã bố trí ra quy tắc này.
Thà rằng không đặt ra quy tắc thứ hai mươi mốt, làm thế này thì có đặt hay không cũng đâu khác gì nhau?!
Sắc mặt Lục Dương cũng hơi khó coi, nhưng vẫn xem như là bình tĩnh, hắn biết rằng dù có chửi tục thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, bèn tiếp tục viết: Xã trưởng ở đâu?
Chủ hiệu thuốc cười nhẹ: "Chẳng lẽ các người thực sự vẫn còn muốn giết xã trưởng ư? Thật đáng tiếc, ta không biết vị trí của xã trưởng, nhưng các người có thể đi hỏi quan sai thử xem, dù gì bọn họ cũng là những người cận kề xã trưởng nhất, còn về việc họ có nói hay không, thì ta không thể cam đoan rồi".
Trước lúc rời đi, chủ hiệu thuốc lại hô lên: "Thấy các vị thực sự muốn rời khỏi nơi này, vậy thì ta cũng nhắc nhở các vị một lời, xã trưởng có thể biết mọi việc xảy ra trong thị trấn, đó là năng lực của ông ta, các vị phải cẩn thận".
Mạnh Cảnh Chu vừa muốn lễ độ nói lời cảm ơn, chợt nhớ ra không thể nói chuyện với chủ hiệu thuốc, chỉ có thể gật đầu để tỏ ý rằng hắn ta biết rồi.
Lục Dương từ đầu đến cuối cũng chẳng hề xao động.
"Huynh cảm thấy những lời của chủ hiệu thuốc có phải đều là sự thật không?" Mạnh Cảnh Chu hỏi khẽ.
Lục Dương không trả lời, đợi đến khi cách hiệu thuốc một đoạn xa, hắn mới cười gằn nói: "Do quy tắc hạn chế, những gì mà ông ta nói tất nhiên là sự thật, nhưng ông ta chưa chắc đứng về phía chúng ta".
"Huynh biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ông ta và chủ quán trọ là gì không?"
"Là gì?"
“Chủ hiệu thuốc làm đủ mọi cách để khiến chúng ta nói chuyện.”
Mạnh Cảnh Chu giật mình, lập tức bèn hiểu ra, khi giao tiếp với chủ quán trọ, hai bên đều dùng chữ viết, nhưng khi giao tiếp với chủ hiệu thuốc, từ đầu đến cuối đều là bọn họ viết chữ, còn chủ hiệu thuốc thì nói chuyện.
Một bên nói, bên còn lại thoáng sơ sẩy một tí, thì sẽ lên tiếng trả lời.
"Lão già nham hiểm!" Mạnh Cảnh Chu thầm mắng một câu, lại cảm thấy không đúng, "Nếu như ông ta đã muốn hại chúng ta, thì tại sao còn cảnh báo chúng ta rằng xã trưởng có thể biết được mọi chuyện xảy ra trong thị trấn?"
Lục Dương cũng chẳng cần nghĩ ngợi, mà nói thẳng ra: "Ông ta thấy chúng ta tìm đủ mọi cách để rời khỏi nơi này, biết không ngăn cản được, bèn tiết lộ thêm một thông tin quan trọng, để chúng ta biết xã trưởng là kẻ bất khả chiến bại.
“Chuyện này sẽ dẫn đến hai kết cục, một là chúng ta từ bỏ chuyện rời đi, còn không thì khiến chúng ta bấn loạn, chưa đánh đã bại."
Mạnh Cảnh Chu tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy vô cùng rối rắm: "Chuyện phiền phức nhất lúc này là xã trưởng có thể biết được ở chỗ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, cho dù chúng ta có nghĩ ra cách rời khỏi đây, thì xã trưởng cũng có thể ngăn cản!"
Phải làm thế nào để lén trốn khỏi đây dưới tầm mắt của xã trưởng?
Lục Dương suy ngẫm một lúc, đột nhiên trong đầu bất chợt nảy ra một ý tưởng, nghĩ ra cách giải quyết.
Hắn lấy giấy bút ra, viết: Chúng ta dùng chữ viết để giao tiếp, nói không chừng có thể giảm sự chú ý của xã trưởng đối với chúng ta.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu.
Lục Dương tiếp tục viết: Còn nhớ ngọc bội mà môn phái đã phát cho chúng ta không, mỗi một miếng ngọc bội đều tượng trưng cho thân phận, một khi ngọc bội vỡ vụn, môn phái sẽ chủ động cử người đến kiểm tra tình hình. Ngọc bội quá cứng, chúng ta không thể nghiền nát, nhưng có thể ném ngọc bội vào lối ra, Cương Phong ở lối ra sẽ làm vỡ ngọc bội.
Hai mắt của Mạnh Cảnh Chu sáng lên, trong lòng nhẩm tính, phát hiện đây thực sự là một biện pháp hay.
Mạnh Cảnh Chu cũng viết: Vậy chúng ta phải đối phó với xã trưởng như thế nào?
Lục Dương viết: Phải làm rõ phương thức hoạt động của xã trưởng, trước tiên cứ bắt đầu từ chỗ của nha dịch.
Hai người họ viết vẽ trên giấy một hồi, vạch ra kế hoạch chi tiết, sau đó đốt sạch những mảnh giấy viết chữ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Dương đi một hồi, bèn đến khu vực phụ cận trường tư, tiếng đọc sách vẫn vang lên như mọi khi. Tuy nhiên, theo như lời của Bất Hủ Tiên Tử, đó thực ra là tiếng chó sủa, nhưng dưới tác động của quy tắc, đã biến thành tiếng đọc sách.
Nếu như có người không kìm được lòng tò mò, muốn bước vào trường tư, thì tiếng đọc sách sẽ biến thành tiếng chó sủa, ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện không may.
Ông giáo trường tư bước đến trước mặt Lục Dương, tiếp tục khuyên bảo hắn vào trường học. Lục Dương cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.
Ông giáo trường tư mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt: "Này cậu bạn, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu một mình đến đây, xem ra là đã cãi nhau với bạn đồng hành của mình rồi, điều này chứng tỏ trong lòng của cậu vẫn tin vào lời nói của ta. Chớ tin vào những gì được viết trong quy tắc, quy tắc chín phần thật một phần giả, cậu không thể phân biệt được đâu..."
Ngay lúc ông giáo trường tư muốn tập kích Lục Dương bằng cách thình lình khom lưng xuống để đối diện với Lục Dương, người đang cúi gằm mặt, thì đột nhiên hai mắt tối om, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ông giáo dồn hết toàn bộ sự chú ý lên người Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu lẻn ra phía sau, dùng bao bố chùm lên người ông ta.
Hai người họ xắn tay áo lên, lần trước bị ông giáo dọa không ít, lần này không cần phải sợ ánh mắt của ông ta nữa rồi, thù này không thể không trả.
Đa số người trong Ma Giáo có tính cách tuỳ hứng, có thù ắt trả, đặc điểm này có thể thấy rõ ở Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
"Đánh!"
Hai người họ tay đấm chân đá, không chút thương tiếc đối với ông giáo trường tư.
Ông giáo nào gặp phải chuyện như vậy bao giờ, ông ta liên tục kêu gào: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Điều thứ chín: Người mặc áo màu xám là ông giáo trường tư, nếu đụng phải ông giáo trường tư, bất luận đối phương có nói gì, cũng cần phải giả vờ như không nghe thấy.
Cả hai đều là hạng người nhân từ, đối phương xin tha thì họ sẽ không đánh nữa, nhưng đáng tiếc thay do quy tắc ràng buộc, ông giáo có nói gì thì họ cũng phải giả vờ như không nghe thấy.
Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể tiếp tục đánh thôi.
Cuối cùng, hai người họ thở phào một hơi, đánh đến mát rượi cả lòng. Trước khi rời đi, Mạnh Cảnh Chu còn nhổ một cục đàm "Phọt, cặn bã, chớ để ta gặp lại ngươi."
Hai người họ khoác vai nhau trở về quán trọ, ông giáo trường tư vùng ra khỏi bao tải, nhìn theo hai bóng lưng dần xa, ánh mắt đầy thâm độc.
"Chớ để ta gặp lại bọn bây!"
Vào giờ Tỵ của ngày thứ tư, hai người họ đi đến tiệm ăn dưới lầu, đây là nơi duy nhất trong thị trấn có bán bánh bao nhân thịt.
Điều thứ mười một: Tất cả thức ăn trong thị trấn đều được cung cấp miễn phí, có thể tự ý lấy, nhưng không được ăn bánh bao nhân thịt.
Xem xét đến việc bánh bao nhân thịt không tốn tiền, dù không ăn được thì cũng phải bỏ túi mang đi, hai người họ một hơi đóng gói mang đi hết tất cả bánh bao nhân thịt, thứ mà họ dùng vẫn chính là cái bao bố đã dùng để chùm lên người ông giáo trường tư hôm qua.
Khi nha dịch mặc trên người bộ đồ đen đến tiệm ăn như mọi thường, chúng phát hiện không còn một cái bánh bao thịt nào cả.
"Đây là do đứa nào làm!" Mấy tên nha dịch nổi giận.
Dựa trên Quy tắc của nha dịch Bố Y Trấn , mỗi ngày, bọn chúng chỉ có thể ăn bánh bao thịt, bây giờ không còn bánh bao nhân thịt nữa, thì bọn chúng ăn cái gì?!
"Đầu lĩnh, người xem hai tên kia, có phải là đang vác theo bánh bao thịt của chúng ta không?" Một nha dịch có khứu giác nhạy bén, đã đánh hơi được mùi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thấy đám nha dịch nhìn về phía bọn họ, biết rằng chuyện đã bị bại lộ, vội vàng bỏ chạy.
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, giờ đây đã trở thành khẳng định rồi: "Chắc chắn là bọn nó, đuổi theo!"
Bá tánh trong Bố Y Trấn phát hiện ra rằng, thị trấn thường ngày yên tĩnh, hôm nay lại đặc biệt ồn ào.
"Hai tên khốn nạn bọn bây đứng lại cho ta!"
Lục Dương vừa chạy vừa trả lời: "Không được đâu, quy tắc thứ mười hai nói rằng Nếu đụng gặp người của quan phủ, hãy lập tức chạy trốn, dù đối phương có gọi gì thì cũng đừng quay đầu lại, ta chỉ là đang làm theo quy tắc thôi, mấy người đừng gây khó dễ cho hai người bọn ta."
Đầu lĩnh của bọn nha dịch nổi cơn tam bành: "Trong quy tắc chó má đó nào có bảo bọn bây cuỗm đi bánh bao thịt đâu!"
Cặp chân của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chạy nhanh như bay, bọn nha dịch hoàn toàn không thể bắt kịp họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận