Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1359: Mạnh Cảnh Chu càng ngày càng hữu duyên với Phật quốc (2)

- Vong tình mất trí nhớ cái gì cũng đều là tương thông, dựa theo bản lĩnh của bản tiên rất nhanh đã có thể nghiên cứu ra được.
- Như thế là đủ rồi. Lục Dương kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng ngăn cản ý nghĩ của Bất Hủ tiên tử, giúp đến nơi này là đủ rồi, nếu còn giúp thêm nữa sẽ gặp nguy hiểm. Thay vì đó bắt lấy cao tầng của Vô Tình giáo bị Nhị sư huynh khí đến, vẫn là để hắn ăn Vong Ưu cơm này đi, chặt đầu cơm hay gì đó để hắn ăn ngon một chút cũng không tính là bạc đãi hắn. Tiên nhân nấu cơm, bao nhiêu người đều không cầu được cơ duyên đầy trời này. Mặc dù vẫn còn không biết rõ phương pháp phối chế đan dược, nhưng biết được Vong Tình đan có những thảo dược nào cũng là một chuyện tốt. Vì luyện chế đan dược, Vô Tình giáo tất nhiên sẽ diện tích lớn mua sắm hoặc là trồng những thảo dược này, nói không chừng có thể trợ giúp Đái sư huynh lần theo manh mối này tìm tới tung tích của Vô Tình giáo . Chỉ bất quá đan dược này cần trên trăm loại thảo dược, có hơi nhiều, điều này phải chết bao nhiêu lần mới có thể đem tin tức truyền đi?... Chùa Tây Thiên. Quốc chủ của Phật quốc, Minh Ngữ đại sư trụ trì chùa Tây Thiên cầm phật châu, bình tĩnh nhìn khách tới, đoàn người ở ngoài ngàn dặm.
- Khương Quần đạo hữu, chuyện của Vô Tình giáo bản tự đã biết được, tự sẽ điều động tăng lữ tiến về từng thành trì, chùa miếu để điều tra, tìm được tặc nhân Vô Tình giáo, để cho Phật quốc trở nên thanh tịnh.
- Hẳn là Khương Quần đạo hữu không tin Phật quốc có thể xử lý tốt sự tình của Vô Tình giáo? Đám quan chức đi theo Đại hoàng tử Khương Quần đến đây âm thầm nhíu mày, xem ra Phật quốc có ý rằng là chuyện này thuộc về sự vụ nội bộ của Phật quốc, không nguyện ý để Đại Hạ nhúng tay. Phật quốc các ngươi nếu có thể xử lý tốt, có thể để cho tu sĩ của Đại Hạ chúng ta phát hiện tung tích của Vô Tình giáo a? Tu sĩ Đại Hạ chúng ta mới tới mấy ngày đã phát hiện, làm sao Phật quốc các ngươi bao nhiêu năm cũng không phát hiện được? Minh Ngữ đại sư cũng là có chút bất đắc dĩ, vương triều Trung ương đại lục càng điệt ba lần, Phật quốc từ đầu đến cuối sừng sững không ngã, tự có ỷ vào, chỉ là ỷ vào này là không thể bại lộ, hợp tác cùng với Đại Hạ, có khả năng khiến cho nơi ỷ vào bị bại lộ. Hai nước thương lượng, nhất là dính đến chiều sâu hợp tác, là muốn dựa theo quy củ, sau khi Đại Hạ biết được sự tình của Vô Tình giáo, liền phái Đại hoàng tử Khương Quần làm đại biểu, hiệp đàm hợp tác giải quyết công việc. Rất đáng tiếc ở ngay bước đầu tiên đã gặp trở ngại. Không biết Đại hoàng tử muốn ứng đối thế nào, đám quan chức đều chú ý đến cử động của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử mỉm cười, dường như sớm đã ngờ tới phản ứng của Phật quốc. Chuyện này cũng hợp tình hợp lí, tìm kiếm tung tích của Vô Tình giáo, tất nhiên là phải dùng thần thức tìm kiếm, cứ như vậy, chẳng phải là muốn đem Phật quốc tìm úp sấp, đổi lại ai cũng là sẽ không đồng ý.
- Vô Tình giáo tự nhiên là thuộc về sự vụ nội bộ của Phật quốc, Đại Hạ chúng ta nhúng tay là vượt biên giới, Đại Hạ chúng ta xưa nay đều giảng quy củ, sự tình vượt giới hạn chúng ta tất nhiên là sẽ không làm, cho nên Đại Hạ chúng ta nghĩ đến một phương pháp tốt. Hắn từ trong nhẫn trữ vật trên tay lấy giấy ra, phái người đưa cho Minh Ngữ đại sư.
- Đây là Mạnh Quân Tử tiền bối viết thư mời, tiền bối nói đã hướng tới Phật quốc từ lâu, vẫn muốn gia nhập Phật quốc, quy y Phật Môn, đáng tiếc tìm không thấy cơ hội thích hợp, hôm nay vừa vặn mượn nhờ cơ hội lần này, muốn gia nhập Phật quốc, còn hy vọng Minh Ngữ đại sư có thể cho tiền bối ấy một cơ hội.
- Chắc hẳn Mạnh Quân Tử tiền bối gia nhập Phật quốc, lại xử lý công việc Vô Tình giáo, không coi là Đại Hạ chúng ta vượt biên giới.
- Cái quái gì, tập thể Mạnh gia chúng ta gia nhập Phật quốc rồi? Thời điểm Mạnh Cảnh Chu nghe được tin tức này trợn mắt hốc mồm, thìa đều cầm không vững, ầm một tiếng rơi tại trong mâm, thức ăn chay trong mâm cũng không dễ ăn. Làm sao tại Phật quốc du ngoạn đến một nửa, mình đã biến thành người của Phật quốc? Ta chỉ là đến du ngoạn mà thôi a.
- Liền nói ngoại hiệu không có gọi sai à nha, ngươi cùng với Phật Môn hữu duyên a Mạnh Phật Tử. Nghe được tin tức này, Lục Dương vốn ngồi tại mép giường trực tiếp ngửa người cười lăn lộn trên giường. Cười một hồi, Lục Dương rốt cuộc cười đến mệt mỏi, có lòng tốt giúp Mạnh Cảnh Chu chuyển di sự chú ý, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Được rồi được rồi, đừng nghĩ đến chuyện gia nhập Phật quốc, ra ngoài di chuyển hai vòng thay đổi tâm tình đi. Theo thời gian tổ chức Mộc Phật tiết sắp đến, mắt trần có thể nhìn thấy Khai Hoàng thành đã náo nhiệt lên, phàm nhân nơi khác, tu sĩ đều đuổi đến Khai Hoàng thành, chân dung của hai người Lục Dương càng là bị dán tại cửa thành làm tuyên truyền. Mặc dù Lục Dương từ đầu đến cuối đều cảm thấy điều này không giống như là đang tuyên truyền, càng giống như là lệnh truy nã. Bất kể nói thế nào, tướng mạo của hai người Lục Dương đã rộng rãi cho người biết đến, muốn đi ra ngoài cần ngụy trang mới được. Mặt nạ khinh bạc dán ở trên mặt, mặt hai người biến thành một bộ gương mặt khác, rời khỏi Khai Hoàng tự....
Bạn cần đăng nhập để bình luận