Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 132: Nguy hiểm rình rập

Hai người họ tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, còn một lúc nữa mới đến giờ Tỵ.
"Tối qua đúng là doạ chết ta rồi!" Mạnh Cảnh Chu nhớ lại những trải nghiệm đêm qua, lòng còn chưa hết sợ hãi.
Lục Dương tỏ ra khá bình tĩnh: "Trước tiên, cứ làm quen với quy tắc, nếu biết rõ quy tắc thì sẽ không còn đáng sợ nữa."
Mạnh Cảnh Chu gật đầu.
Hai người họ đối chiếu lại 21 quy tắc, chắc chắn rằng không có sự sai lệch trong ký ức, lúc này mới yên tâm.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng gõ mõ, người gõ mõ vừa gõ vừa lớn giọng hô to: "Giờ Tỵ đã đến."
Hai người vội vàng đi xuống lầu.
Ở tầng trệt, hai người thương buôn đang cầm trên tay yên ngựa, nổi nóng với chủ quán trọ: "Ngày hôm qua bọn ta để ngựa ở chuồng ngựa phía sân sau, sao hôm nay chỉ còn lại mỗi bộ yên ngựa!"
Lục Dương nhớ lại con quái vật có vóc dáng khổng lồ mà họ đụng phải vào đêm qua, nói không chừng chính là nó đã ăn thịt con ngựa.
Đêm qua, họ không hề nghe thấy tiếng ngựa hí, chứng tỏ rằng con ngựa đó thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, quả thật là con quái vật đáng sợ.
Hai người họ không tiếp tục để ý đến thương buôn, mà chạy ra khỏi quán trọ.
Bất Hủ Tiên Tử nhắc nhở: "Hai tên thương buôn này có sát khí rất nặng, có oan hồn quấn thân, không phải là hạng thương buôn đơn giản."
Lục Dương gật đầu, tỏ ý rằng hắn sẽ lưu tâm.
Trên phố truyền đến mùi thơm không ngớt, tiệm ăn mở cửa, trong đó đang hấp các món ăn nóng hầm hập, kích thích cảm giác háu ăn của mọi người, nhưng điều quỷ dị là tiệm ăn không một bóng người, một lồng hấp trong số đó cắm một bảng hiệu, trên đó viết ‘Bánh bao nhân thịt’.
Bá tánh trong Bố Y Trấn mặc áo xô gai màu nâu, họ đã quen với cảnh này, họ lấy bữa ăn sáng, ngồi xuống ăn ngay tại chỗ, đối với bánh bao nhân thịt thì lại tránh như tránh tà.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng thấy sao học vậy, ba chiếc bánh nướng, một bát sữa đậu nành, ăn rất ngon lành.
Lục Dương chú ý thấy mọi người ăn rất nhanh, có người còn vừa đi vừa ăn, trông vô cùng vội vã.
Tiếng náo loạn vọng đến từ một góc phố, một nhóm người vội vã chạy trốn, những người đang ăn thấy vậy cũng chẳng màng đến bữa ăn, mà trực tiếp bỏ chạy.
"Chúng ta cũng chạy đi!" Lục Dương cầm lên tay bánh nướng bèn chạy.
Hai người chạy đến cuối đường của một góc phố, xoay người lại xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Một nhóm người mặc áo đen đi tới, khoảng vài chục người, đều vắt đao ở bên hông.
"Tên kia, đứng lại!" người mặc áo đen gọi lại một người đang chạy trốn, người đó quay đầu lại theo bản năng, cái đầu của người đó bèn xoay vòng 360 độ, cổ rũ gục xuống.
Người mặc áo đen thấy vậy to giọng cười lớn, ngồi trước cửa tiệm ăn, mở lồng hấp, cầm lên một chiếc bánh bao nhân thịt liền ăn ngay, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Người vừa chết kia ngước đầu lên, lại xoay đầu về chỗ cũ, trở lại bình thường, như thể quên đi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chậm rì rì rời khỏi hiện trường.
"Đó là bọn nha dịch của quan phủ, theo quy tắc chúng ta không được ăn bánh bao nhân thịt, nhưng nha dịch thì có thể ăn, cho thấy quy tắc mà họ phải tuân theo khác với chúng ta." Lục Dương nhỏ giọng phân tích.
"Bữa ăn sáng rất đa dạng, nhưng tất cả nha dịch đều chọn ăn bánh bao nhân thịt, chứng tỏ bọn chúng chỉ có thể ăn bánh bao thịt."
"Còn nữa, quy tắc nói rằng không được xoay đầu lại, xem ra nếu xoay đầu lại thì đầu sẽ bị xoay đến gãy cổ!"
Hai người họ thoáng nhìn nhau, quyết định rời đi, cố hết sức tránh xa bọn nha dịch.
"Nhân chi sơ, tánh bản thiện. Tánh tương cận, Tập tương viễn..." Khi đi ngang qua trường tư, tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh, giọng nói già dặn, như thể một nhóm người trưởng thành đang ngâm nga Tam Tự Kinh ".
Nhưng Lục Dương lại nhớ trên quy tắc viết rằng: Trường tư đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, thị trấn không có ông giáo, chỉ có tiếng chó sủa truyền ra từ bên trong trường tư, sẽ không có tiếng đọc sách.
Chuyện này tuyệt nhiên không hợp lý.
Hai người họ bước nhanh rời đi, nhưng lại bị một người mặc áo màu xám chắn ngay trước mặt: "Nhìn hai vị trông lạ mặt, không lẽ là từ nơi khác đến đây ư?"
Điều thứ chín: Người mặc áo màu xám là ông giáo trường tư, nếu đụng phải ông giáo trường tư, bất luận đối phương có nói gì, cũng cần phải giả vờ như không nghe thấy.
Điều thứ mười: Không được nhìn thẳng vào mắt ông giáo trường tư, nếu nhìn thẳng vào mắt ông giáo trường tư, thì sẽ biến thành chó đen.
Hai người họ nhanh chóng đưa ra phản ứng, cúi đầu đi tiếp về phía trước, không nhìn vào mắt của ông giáo trường tư, cũng không nghe những gì ông giáo trường tư nói.
Ông giáo trường tư bám lấy không tha, theo bên cạnh hai người họ: "Ta thấy hai vị ăn mặc bất phàm, đáng lý là có tu vi trong người, không lẽ các vị cũng tin vào những quy tắc trên tờ giấy trắng đó?"
"Không phải tất cả các quy tắc trên tờ giấy trắng đều là sự thật, cũng có một phần dùng để mê hoặc người khác."
"Kỳ thực, vị đại nhân đã thiết lập quy tắc ở nơi này không có ác ý, vị đại nhân ấy chỉ muốn bảo vệ bản thân, nên mới đưa ra hạ sách này. Đại nhân biết được hai vị đến đây, đặc biệt dặn ta giúp đỡ hai vị."
"Ta có cách để rời khỏi thị trấn, nhưng cái giá mà các vị phải trả là mất hết ký ức về thị trấn."
"Chỉ cần các vị vào trường tư ngâm nga Tam Tự Kinh trong ba ngày, thì có thể rời khỏi thị trấn! Ta không lừa dối các vị, các vị nghe thử âm thanh từ trong trường tư. Hôm qua, đã có người rời khỏi thị trấn với sự giúp đỡ của ta."
Ông giáo trường tư thình lình chạy đến trước mặt họ, khom người đối diện với Lục Dương.
Lục Dương nhắm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước, trước khi nhắm mắt, hắn thấy nửa dưới khuôn mặt của đối phương không có da, cơ thịt màu đỏ lộ ra, ghê rợn dị thường.
Thấy hai người họ ngó lơ mình, chỉ chăm chăm cúi đầu, ông giáo trường tư chỉ đành từ bỏ, hô lên ở sau lưng hai người họ: "Các người chỉ có cơ hội lần này để rời khỏi thị trấn, nếu không chấp nhận sự giúp đỡ của ta, thì các người sẽ hối hận."
Bất Hủ Tiên Tử nói trong không gian tinh thần: "Lục Dương, đừng tin vào lời nói của gã ta, những lời gã nói chỉ có một phần là sự thật."
"Một phần?" Lục Dương hơi ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng những gì đối phương nói đều là lời dối trá.
"Gã ta thực sự có cách để người khác rời khỏi thị trấn, nhưng không phải là dưới hình hài 'con người', mà là dưới hình dạng của 'chó đen'. Ta đã thấy gã thả đi vài con chó đen vào tối qua."
"Mà trước khi gã ta gặp bọn ngươi, có người đã nhìn vào mắt gã ta, sau khi nhìn vào, đầu của người đó đau như búa bổ, hai mắt đỏ ngầu, cánh tay dần dần mọc ra lông màu đen, sau đó chạy vào trường tư."
Sống lưng của Lục Dương lạnh toát, năng lực của ông giáo trường tư vô cùng khó chịu, không dễ đối phó.
"Đi tiệm may." Lục Dương nảy ra một vài ý tưởng, cần phải tiến hành kiểm chứng.
Hai người họ dạo khắp tất cả các tiệm may ở Bố Y Trấn, nhưng mọi tiệm đều không có bán trang phục màu đen, trắng hoặc xám, cũng không có vải với màu tương ứng.
Khi đi dạo quanh thị trấn, hai người họ phát hiện ra một vấn đề: "Nhà tổ ở đâu?"
Theo quy tắc, nhà tổ là nơi an toàn, nhưng trong nhà tổ còn có quái vật, cách nói mâu thuẫn đến vậy, nơi đó ắt hẳn không đơn giản.
Nhưng hai người họ dạo cả một vòng cũng không tìm thấy vị trí của nhà tổ.
Lúc này, sắc trời đã tối, gần đến giờ hợi, hai người họ nhất thiết phải trở lại quán trọ.
"Hai vị quan khách, các vị đã an toàn trở về rồi à, quán trọ này rất an toàn, hai vị quan khách không cần phải căng thẳng như vậy, tiểu nhân sẽ bảo vệ an toàn cho hai vị." Trước cửa quán trọ, tiểu nhị của quán cười híp mắt mà tiếp đón hai người họ, mắt của tiểu nhị không có lòng trắng, đôi mắt thuần một màu đen, như thể có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.
Hai người họ sởn gai ốc, giọng nói này đích thị là giọng nói đã gõ cửa trong hành lang tối qua!
Đêm qua chính là gã ta!
"Tiểu nhị, vẫn chưa đến giờ, trở về phòng của ngươi đi!" Chủ quán trọ đuổi tiểu nhị đi.
Tiểu nhị trừng mắt nhìn chằm chằm chủ quán trọ, hai người liếc nhau hồi lâu, gã ta mới không đành lòng rời đi.
Lục Dương chú ý thấy nơi mà tiểu nhị đi là tầng ba, cũng chính là căn phòng chữ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận