Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 646: Phương thức quảng cáo (1)

Hai bên giao chiến, mỗi bên đều tung ra pháp bảo, chưa đến một trăm hiệp, bóng người lạnh lẽo đã bị chủ nhân của Cửu Tiết Tiên bắt giữ.
- Mấy vị, đi theo chúng ta một chuyến, ông chủ chúng ta muốn gặp các vị.
Chủ nhân của Cửu Tiết Tiên lạnh lùng nhìn ba người Lục Dương, giọng nói mang theo bá đạo không thể nghi ngờ.
Chủ nhân của Cửu Tiết Tiên cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng có thể dễ dàng đánh bại bóng người lạnh lẽo, có thể thấy thực lực của hắn trong số những tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng được coi là kẻ kiệt xuất.
Tay Đào Yêu Diệp hơi lạnh, nàng đã từng gặp chủ nhân của Cửu Tiết Tiên này, đó là khi đi đến cửa hàng nướng cùng Lục Dương sư huynh, lúc đó đối phương đứng sau Thạch phó giáo chủ, hẳn là cánh tay phải của Thạch phó giáo chủ.
Hình như là gọi là..... Hoắc Hóa Thần?
Người của Cửu U giáo tìm họ để làm gì?
Có mục đích gì?
Đào Yêu Diệp không dám nghĩ tiếp nữa.
Mặc dù Lan Đình không quen Hoắc Hóa Thần, nhưng từ hơi thở mà đối phương phát ra, có thể đoán được kẻ đến không có ý tốt.
Có nên chạy không, nhưng thực lực của đối phương rõ ràng vượt xa họ một bậc, chạy thế nào được?
- Ông chủ của các ngươi là ai, tìm chúng ta có mục đích gì?
Đào Yêu Diệp cảnh giác nhìn Hoắc Hóa Thần.
Hoắc Hóa Thần lạnh lùng liếc Đào Yêu Diệp: - Đi rồi biết.
Đào Yêu Diệp và Lan Đình cầu cứu nhìn Lục Dương, Lục Dương gật đầu: - Đi theo xem sao.
Suốt đường đi bốn người không ai nói một lời, bầu không khí u ám và kinh hãi, Hoắc Hoa Thần đi phía trước, dẫn ba người đến một cái đình nhỏ.
Trước cai đình nhỏ này không có thôn làng, sau không có chợ, rất hẻo lánh, thậm chí còn không có người đi đường.
Trong đình nhỏ có một người ngồi, người đó mặc một bộ đồ đen, giống như vực sâu, chỉ nhìn thôi đã thấy như rơi vào hầm băng, đúng là một đại ma đầu giết người không gớm tay.
Người này chính là một trong ba phó giáo chủ của Cửu U giáo, Thạch Hóa Cốt.
- Ông chủ, người đã đưa đến rồi, đã xác nhận rồi, sẽ không có ai đến.
- Biết rồi, đứng ra sau đi.
Hoắc Hóa Thần nói một tiếng vâng, rồi đứng sau Thạch Hóa Cốt, không nói một lời, như một pho tượng.
- Vị này chính là Đào tiên sinh đã sáng tạo ra Ảo Ảnh Trong Mơ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi.
- Ảo Ảnh Trong Mơ nổi tiếng, Đào tiên sinh hẳn đã kiếm được không ít linh thạch, thật đáng mừng, đáng mừng.
Đào Yêu Diệp lạnh cả tim, sống lưng toát mồ hôi lạnh, không ngờ mục đích của Cửu U giáo lại là mình.
Có phải là để mắt đến Ảo Ảnh Trong Mơ không, là cướp của, hay là đòi bằng sáng chế?
- Đều là người phàm xem, kiếm được không nhiều.
Đào Yêu Diệp cứng đầu nói.
- Kiếm được không nhiều? Lời này của Đào tiên sinh thật vô nghĩa.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Người chết vì giàu, chim chết vì thức ăn. Với sự thông minh của Đào tiên sinh, ngươi không đoán được ta muốn làm gì sao?
Thạch Hóa Cốt nhếch mép, cười lạnh một tiếng.
- Đào tiên sinh có thể dùng Ảo Ảnh Trong Mơ giúp chúng ta quảng cáo cửa hàng nướng không, chúng ta có đủ ngân sách, giá cả có thể thương lượng.
Đào Yêu Diệp chậm rãi hai giây, sau đó thốt ra hai chữ:
- Cái gì?
Nàng không phải không nghe rõ lời Thạch phó giáo chủ nói, chỉ cảm thấy lời của Thạch phó giáo chủ không hợp với bầu không khí trước đó.
Lan Đình và Đào Yêu Diệp đều ngơ ngác như nhau.
Với bầu không khí vừa rồi, thì kích bản nên là Hoắc Hóa Thần và Thạch phó giáo chủ mỗi người cầm một con dao lớn, kề dao vào cổ họ, nói nộp tiền ra đây, nàng cũng không thấy bất ngờ.
Lục Dương lại có dự đoán.
Không bằng nói là khi Đào Yêu Diệp phát minh ra Ảo Ảnh Trong Mơ, hắn đã suy nghĩ đến chuyện này rồi.
Từ lần đầu tiên Đào Yêu Diệp theo Lục Dương đến quán nướng và tiếp xúc với Thạch phó giáo chủ, Lục Dương đã nói với Đào Yêu Diệp rằng, gặp người Cửu U giáo không cần quá căng thẳng, sau này có lúc Cửu U giáo cầu xin nàng.
Lúc đó Đào Yêu Diệp còn chưa hiểu.
Ban đầu Lục Dương còn định dùng thân phận phó giáo chủ Thiên Đình giáo tìm cơ hội đề nghị Thạch phó giáo chủ tìm Đào Yêu Diệp hợp tác, nhưng hắn suy nghĩ lại, cảm thấy như vậy sẽ khiến Thiên Đình giáo coi trọng địa vị của quán nướng quá, dễ khiến Thạch phó giáo chủ nghi ngờ, vì vậy liền thôi.
Xem ra Thạch phó giáo chủ linh quang khẽ động, không cần mình nhắc nhở cũng có thể suy nghĩ việc hợp tác với Đào sư muội.
Thạch phó giáo chủ còn tưởng là mình nói quá đột ngột, cười nhạt.
- Không biết Đào tiên sinh có từng nghe qua Quán đồ nướng Một Lần Nữa không, ta họ Thạch, là chủ nhân của quán đồ nướng.
Thấy Đào Yêu Diệp và Lan Đình vẫn còn ngẩn người, Lục Dương lộ vẻ kinh ngạc:
- Chính là Quán đồ nướng Một Lần Nữa gần đây nổi đình nổi đám, mở chuỗi cửa hàng khắp đại lục, ăn xong đều khen không ngớt lời đó?!
- Vị này là Lục Thiên Kiêu đúng không, có thể đánh ngang tay với thiếu giáo chủ Thiên Đình giáo, quả thực là niềm kiêu hãnh của tu sĩ đương thời chúng ta.
Lời này của Thạch phó giáo chủ là phát ra từ tận đáy lòng, lai lịch của Lục thiếu giáo chủ, hắn biết rõ nhất, đệ tử chân truyền của Đậu Thiên Tôn, giáo chủ kế nhiệm đã được chỉ định, thiên phú của Lục thiếu giáo chủ ngay cả tiên nhân thời thượng cổ cũng phải kiêng dè, có thể thấy thiên phú của hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Không ngờ ngay cả cường giả như Lục thiếu giáo chủ, vậy mà cũng có thể gặp được đối thủ ngang sức ngang tài với hắn!
- Đã nghe danh Đào tiên sinh từ lâu, Đào tiên sinh tài hoa hơn người, vậy mà có thể sáng tạo ra Ảo Ảnh Trong Mơ, vật mới lạ như vậy, gây nên tiếng vang không nhỏ ở Đại Hạ, quả thực là trẻ tuổi tài cao.
Thạch phó giáo chủ thầm cảm khái, đây chính là khoảng cách giữa người với người, nhìn Đào Yêu Diệp, chưa đến hai mươi tuổi đã trở thành phú hào rồi, đây mới chỉ là bắt đầu, nhìn lại mình, sống dở sống dai hai nghìn năm, nợ mười tỷ, mỗi tháng đều bị sét đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận