Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 109: Quá khứ của Bất Ngữ Đạo Nhân

Lục Dương lặng lẽ lùi lại hai bước, để chứng minh rằng mình hoàn toàn không hề có ý định xé bỏ tấm bùa. Nếu đại sư tỷ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hắn cũng có thể phủ sạch mọi can hệ.
"Người quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, " có lẽ đây chính là tình huống đó.
Tấm phù màu vàng do đại sư tỷ để lại không có bất cứ dao động linh lực nào, việc xé nó ra cũng không có nguy hiểm gì, nhưng Lục Dương vẫn không dám xé nó xuống.
Hắn phải không thiết sống nữa thì mới đi xé tấm phù này.
Sư phụ ơi, không phải do đệ tử bất hiếu, chỉ là đệ tử chỉ có một mạng, trong không gian tinh thần còn có tiên nhân, nếu đại sư tỷ đánh chết con thì sẽ là một xác hai mạng, quả thực không đáng.
Bất Ngữ Đạo Nhân thấy Lục Dương do dự, đưa tay lên rồi lại để xuống, làm sao ông ấy có thể không hiểu nỗi đắn đo của hắn.
Lục Dương không phải là người đầu tiên có phản ứng như vậy, ông ấy chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên về điều này, mà cười ha hả nói: "Đây cũng là lẽ thường tình khi con chưa biết gì về ta. Con có thể đi tìm các vị trưởng lão khác, nghe ngóng những chuyện của ta, khi con có cái nhìn toàn diện hơn về ta, thì sẽ biết những lời của ta không phải là giả."
"Nhưng con đừng nói với họ về việc Tiểu Vân giam cầm ta, Tiểu Vân đã quản lý Vấn Đạo Tông suốt mười năm, một số trưởng lão có thể không đứng về phía ta."
Lục Dương cảm thấy sư phụ nói có lý, hắn chỉ biết rằng sư phụ của mình là Bất Ngữ Đạo Nhân, nhưng không biết ông ấy rốt cuộc là người như thế nào, chưa từng tìm hiểu kỹ. Có lẽ đây là một cơ hội, với suy nghĩ như vậy, hắn rời khỏi rừng thông.
Sau khi Lục Dương đi, Bất Ngữ Đạo Nhân gãi đầu, ông ấy đã tìm nhiều người để xé tấm phù, nhưng không ai muốn làm.
"Trên tấm phù có viết chữ gì à, khiến cho bọn họ sợ đến thế?" ông ấy vươn cổ nhìn cả nửa ngày trời, nhưng cũng không thể thấy được hình dạng của tấm phù.
Lục Dương trở lại Đại Điện Nhiệm Vụ một lần nữa, được thông báo rằng đại trưởng lão có việc ra ngoài, không ở trong môn phái. Lục Dương không còn cách nào khác, chỉ có thể đến đỉnh Ngôn Truyền, nơi ở của Nhị Trưởng Lão.
Đỉnh Ngôn Truyền chịu trách nhiệm giảng dạy một số kiến thức cơ bản trong tu tiên, khi Lục Dương mới vào Vấn Đạo Tông, hắn cũng đã miệt mài bổ sung kiến thức tại đây trong một tháng. Tuy nhiên, Lục Dương chưa từng gặp Nhị Trưởng Lão.
"Sư huynh, xin hỏi Nhị Trưởng Lão có ở đây không?" Lục Dương hỏi người đệ tử túc trực ở đỉnh Ngôn Truyền.
Sư huynh nhìn Lục Dương bằng ánh mắt kỳ quái: "Đệ tìm Nhị Trưởng Lão à? Vậy đệ nên đến Dược Viên, người đang nằm ở cổng vào dược viên chính là Nhị Trưởng Lão."
Lục Dương ngơ ngác, không ngờ rằng ông Ba, người đã bảo mình xới đất, hoá ra chính là Nhị Trưởng Lão.
Hắn cảm tạ sư huynh, đi đến Dược Viên, ông Ba quả nhiên ở đây.
"Hửm? Lại muốn đến đây để xới đất à?" Ông ba cười ha hả hỏi.
"Không, con chỉ muốn hỏi chút chuyện về sư phụ của mình."
"Lão Cửu à, ta đương nhiên là biết rồi." Ông ba vừa nói đến chuyện này liền lập tức trở nên phấn chấn.
"Lão Cửu?"
"Đúng vậy, từ Đại Trưởng Lão mà con biết cho đến Bát Trưởng Lão, và sau đó đến sư phụ của con, Bất Ngữ Đạo Nhân, bọn ta đều do cùng một sư phụ dạy dỗ. Sư phụ của con là người trẻ tuổi nhất, thời gian bái vào sư môn cũng là muộn nhất, nên xếp thứ chín."
"Lão Cửu là một tên lắm lời, miệng lưỡi suốt ngày luyên thuyên không ngừng. Con có thấy cuốn Tương Thanh Nhập Môn ở tầng một Tàng Thư Các chưa? Đó chính là cuốn sách mà Lão Cửu quyên góp cho Tàng Thư Các."
Lục Dương gật đầu, hắn vẫn còn nhớ rõ, khi hắn thấy Tương Thanh Nhập Môn trong Tàng Thư Các, hắn đã ngơ ngác hồi lâu, cứ tưởng mình đã đi nhầm chỗ.
"Sau đó, sư phụ, bậc cao niên người thực sự không muốn nghe Lão Cửu nói nữa, nên đã đặt cho ông ấy biệt hiệu là Bất Ngữ Đạo Nhân, hy vọng ông ấy sẽ nói ít một chút."
Lục Dương: "Có hiệu quả không?"
"Không hiệu quả. Lão Cửu nói, 'Tử bất ngữ quái lực loạn thần, chỉ cần ông ấy không nói về ‘quái lực loạn thần’ thì không sao', sau đó miệng lưỡi vẫn cứ luyên thuyên mãi, cái mỏ của ông ấy chính là thiếu chốt chặn."
- Giải thích câu "Tử bất ngữ quái lực loạn thần", có thể hiểu theo nghĩa là Khổng Tử không bàn luận về những chuyện kỳ quái, vũ lực, phản loạn và quỷ thần. Hết giải thích.
"Nhưng thiên phú tu luyện của Lão Cửu là mạnh nhất trong số chín người bọn ta. Tất nhiên, không thể so sánh với Vân Chi, ta đoán với thiên phú của Vân Chi, tự cổ chí kim cũng không có lấy vài người."
"Sau khi sư phụ ẩn cư, chín người bọn ta thảo luận xem ai sẽ làm Tông Chủ, tất cả bọn ta nhất trí đồng tình cho Lão Cửu làm, Lão Cửu có tài ăn nói như vậy, chắc chắn sẽ làm tốt. Lão Cửu sống chết không chịu đồng ý, bọn ta đành nói theo quy tắc của giang hồ, ai mạnh người đó có quyền quyết định, Lão Cửu đồng ý."
"Sau đó, tám người bọn ta cùng nhau lên, đánh Lão Cửu một trận, buộc ông ấy phải trở thành Tông Chủ."
Lục Dương nhớ lại sư phụ từng nói về chuyện ‘Trải qua một phen huyết chiến’.
Nói vậy cũng không sai.
“Tám người bọn ta quả nhiên rất có mắt nhìn người, Lão Cửu rất có thiên phú trong việc quản lý, đã quản lý môn phái một cách gọn gàng ngăn nắp, xua tan bầu không khí ảm đạm trước đó. Tất nhiên, điều này có thể liên quan đến tính cách của ông ấy."
"Sau đó cũng không rõ chuyện như thế nào, mười năm trước Vân Chi đột nhiên tìm đến bọn ta, nói rằng từ nay về sau cô ấy sẽ quản lý môn phái. Bọn ta cảm thấy sớm muộn gì cũng là thiên hạ của tụi trẻ, tiếp quản sớm một chút cũng tốt, muốn quản lý môn phái thì cứ quản lý thôi."
"Còn về việc Lão Cửu đã đi đâu, bọn ta cũng không quan tâm. Dù sao cũng là người gần hai nghìn tuổi rồi, mà đầu óc còn linh hoạt hơn tụi trẻ. Nói không chừng vào lúc này, ông ấy đang chơi đùa ở đâu đó, chẳng lẽ ông ấy còn có thể đi lạc được hay sao?"
Những đại năng tu tiên với cấp bậc như ông Ba có quan điểm về thời gian khác với người thường, mười năm đối với họ chẳng tính là dài.
Sau khi cáo biệt với ông Ba, Lục Dương lại đến đỉnh Luyện Thể để tìm Tam Trưởng Lão.
Đỉnh Luyện Thể chính là nơi ở của Mạnh Cảnh Chu, Với sự trợ giúp của Mạnh Cảnh Chu, hắn rất nhanh liền tìm thấy Tam Trưởng Lão.
Tam Trưởng Lão đang ở trong ruộng đánh cờ với lão tổ của tộc trâu Bích Nhãn.
Tam trưởng lão là người có tướng ngũ đoản, nếu Lục Dương gặp Tam Trưởng Lão ở bên ngoài, thì dù có làm thế nào, hắn vẫn không thể liên tưởng ông ấy với một tu sĩ luyện thể đỉnh cao.
Lục Dương biết, trong cơ thể của Tam Trưởng Lão ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp, việc dời núi, lấp biển đối với ông ấy chỉ là chuyện khẽ búng một ngón tay.
Hám Thiên Lục Thức do ông ta sáng tạo còn nhận được sự tán dương từ toàn bộ những người thể tu, họ hi vọng mình có đủ tư cách để học được một phần da lông, không biết có bao nhiêu người muốn bái sư dưới trướng tam trưởng lão nhưng không thành.
Lục Dương còn dự định ở trong ruộng thử tìm mười con trâu mà hắn từng triệu hồi ra ngoài, kết quả phát hiện hình dáng của những con trâu đều như nhau, không phân biệt được.
"Ngươi muốn hỏi về Lão Cửu? Haha, vậy thì ngươi đã hỏi đúng người rồi. Lão Cửu là do ta nhặt từ núi lên, thay từng tấm tả mà đúc lớn!" Tam trưởng lão tỏ vẻ như gặp được ông ấy xem như đối phương có phúc.
Mạnh Cảnh Chu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư phụ, là nuôi lớn, không phải là đúc lớn."
Tam trưởng lão thiếu kiên nhẫn mà xua tay: "Cùng một nghĩa, đừng cứ như Lão Tứ, suốt ngày chỉ biết tỉa tót câu chữ."
"Lão Cửu nổi tiếng là người thông minh, ông ta là người đầu tiên trong số chín người bọn ta học được pháp thuật Lớn Nhỏ Như Ý."
"Lớn Nhỏ Như Ý chẳng phải là làm cho cơ thể biến lớn hoặc nhỏ sao? Lão Cửu bèn nghĩ, liệu có thể chỉnh sửa nó một chút không, làm cho tác dụng của Lớn Nhỏ Như Ý chỉ tác động đến một phần cơ thể, không cần phải biến quá lớn, chỉ cần dài thêm một hoặc hai tấc là được. Lúc cần dùng đến cũng phương tiện, pháp lực cần dùng để duy trì cũng ít, phát thuật này chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh trong các mối quan hệ nam nữ. Nam thì biến đổi phần dưới, còn nữ thì biến đổi phần trên."
"Lão Cửu đã nghiên cứu theo hướng này, ngươi cũng chớ nói vội, ông ta thực sự đã nghiên cứu ra được." Tam trưởng lão vỗ đùi, tán thưởng không thôi đối với ý tưởng thiên tài của Lão Cửu.
"Sau đó, ông ta đã viết một cuốn sách pháp thuật mới, gọi là Lớn Nhỏ Như Ý. Khi pháp thuật vừa ra đời, nó đã bị người ta giành nhau mua một cách điên cuồng. Lúc đó, đúng là đã kiếm được rất nhiều linh thạch, mỗi khi sư huynh đệ bọn ta ra ngoài ăn, bọn ta đều chọn món đắt tiền nhất, thậm chí linh thạch có rơi xuống đất cũng chẳng thèm nhặt."
"Nhưng tiếc rằng, cảnh đẹp không kéo dài được lâu. Vương triều Đại Hạ đã nhanh chóng can thiệp, đề nghị dừng lưu thông quyển sách pháp thuật này, nghiêm cấm mua bán."
"Tại sao?"
"Họ nói đây là văn hoá phẩm đồi trụy."
Lục Dương: "Hình như người ta cũng không có nói sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận