Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 446: Cuộc chiến giữa Yêu tiên và Mộc tiên (2)

- Tuế Nguyệt tiên nhân lúc Kỳ Lân tiên không chú ý, chui vào tranh, cạo sạch lông đuôi của Kỳ Lân tiên.
- Ngay khi Tuế Nguyệt tiên định dùng năng lực thời gian để tăng tốc độ mọc lông đuôi của Kỳ Lân tiên, che giấu dấu vết trộm cắp thì bị Kỳ Lân tiên phát hiện.
- Kỳ Lân tiên vô cùng tức giận, vật lộn với Tuế Nguyệt tiên, tiên pháp liên tục xuất hiện, vô số tu sĩ trên các hành tinh đều nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, động tĩnh lớn như vậy đã kinh động đến Long Phượng nhị tộc.
Long Phượng nhị tộc nghe nói hai người họ đánh nhau, vội vã chạy đến, hỏi rõ nguyên do.
- Kỳ Lân tiên đương nhiên không thể nói rằng mình thấy sắc nảy lòng tham, bị Tuế Nguyệt tiên lừa, nên tức giận nói rằng mình nhất thời không chú ý, bị Tuế Nguyệt tiên giam cầm trong tranh.
- Tuế Nguyệt tiên cũng nói rằng mình muốn thử xem tu vi của mình đã đạt đến mức nào, dùng Kỳ Lân tiên để thử sức, còn xin Kỳ Lân tiên thứ lỗi.
- Kỳ Lân tiên nói thái độ không tệ, tha thứ cho ngươi.
- Tuế Nguyệt tiên nói sau này nhất định sẽ tặng lễ vật hậu hĩnh.
- Kỳ Lân tiên nói ngươi và ta tình như thủ túc, cần gì lễ vật hậu hĩnh.
- Tuế Nguyệt tiên nói đây là điều nên làm.
- Long Phượng nhị tộc vô cùng kinh ngạc, rất tò mò, đề nghị muốn xem bức tranh nào đã giam giữ Kỳ Lân tiên, Kỳ Lân tiên và Tuế Nguyệt tiên đồng thanh nói rằng bức tranh đã bị phá hủy trong lúc chiến đấu.
- Long Phượng nhị tộc không nghĩ nhiều, tin là thật, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
- Sau đó, Tuế Nguyệt tiên tặng Bách thú đồ cho Kỳ Lân tiên, hai người hòa giải như ban đầu, thân thiết như huynh đệ.
Lục Dương ngẩn người.
Thật là hòa giải như ban đầu.
Đại trưởng lão thấy Lục Dương ngẩn người như vậy thì còn tưởng hắn đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, lại nói thêm một câu.
- Ta nhớ ra rồi, trong sách cổ còn nói rằng Mộc tiên đã vẽ một bức Bách thú đồ , giam Yêu tiên vào trong đó, ra lệnh cho bách thú vây công Yêu tiên, ngươi có ấn tượng gì không?
Lục Dương thầm nghĩ đây là sách cổ từ đâu ra, tô vẽ đến mức không còn biên giới.
Hắn thấy sự thật thời thượng cổ vẫn nên để thối rữa trong bụng mình là tốt nhất, nếu chuyện này truyền đến tai Long Phượng nhị tộc, rồi lại đánh Kỳ Lân tiên một trận, Kỳ Lân tiên dựa theo manh mối tìm đến mình, cái danh hào này của hắn cũng khó mà giữ được.
Hắn lắc đầu ngơ ngác:
- Chưa từng nghe nói đến chuyện này.
- Được rồi.
Đại trưởng lão không nghi ngờ Lục Dương, dù sao Lục Dương còn nhỏ, không thể biết hết mọi chuyện.
Lúc nói chuyện, đại trưởng lão điều khiển cuộn tranh, đưa Lục Dương và Đào Yêu Diệp trở về tông môn, bản thân không biết chạy đi đâu.
- Nhị đệ, đừng ngủ nữa, biết vừa rồi ta đi đâu không?
Đại trưởng lão tìm thấy Ba đại gia đang ngủ ở cửa vườn thuốc, lay ông ta dậy.
Ba đại gia thấy là đại trưởng lão, không thèm để ý đến ông ta, lật người, tiếp tục ngủ.
Đại trưởng lão làm sao để Ba đại gia ngủ được, ông ta ở bên cạnh nói:
- Vừa rồi ta đi gặp phó giáo chủ Ma giáo, dùng thân phận của U Minh Thiên Vương.
- Cái gì?!
Ba đại gia đột nhiên không buồn ngủ nữa, mở mắt bật dậy:
- Nói xem là chuyện gì?
- Lục Dương muốn đi gặp phó giáo chủ Cửu U giáo, hắn lo lắng cho sự an toàn của mình, liền nhờ ta đi theo bảo vệ, khổ sở cầu xin ta, thấy Lục Dương là đệ tử xuất sắc nhất của tông môn chúng ta, lại cầu xin ta như vậy, ta đương nhiên phải đồng ý, ẩn núp âm thầm, bảo vệ sự an toàn của hắn.
- Phó giáo chủ Cửu U giáo họ Thạch, sau khi gặp ông ta, Lục Dương có ta bảo vệ, có chỗ dựa, nói chuyện rất bình tĩnh, ung dung tự tại, trấn áp được tên họ Thạch kia.
- Tên họ Thạch nói phát hiện ra dấu vết của một tu sĩ thời cổ đại, mời Lục Dương đến, có ta bảo vệ, Lục Dương đi ở khắp thiên hạ, nơi nào không thể đến, hắn vui vẻ tiến về đó?
- Thông tin của tên họ Thạch không sai, quả nhiên có tu sĩ thời cổ đại ở đó, tu sĩ thời cổ đại đó vô cùng tà ác, dùng huyết khí ngập trời luyện hóa vạn hồn phiên, vừa luyện thành, đã có vạn thú gào thét, che trời lấp đất, chấn động trời đất, gió lạnh gào thét, ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi, Lục Dương đều sợ ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ, chưa từng thấy trận thế này.
Ba đại gia gật đầu, vạn hồn phiến cấp hợp thể, một khi luyện thành, vạn quỷ hoành hành, quét sạch càn khôn, cùng cấp nhìn thấy đều cảm thấy khó khăn, huống chi là Lục Dương, bị dọa cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa là vạn hồn phiến loại yêu thú, hồn phách yêu thú phát điên hung dữ hơn hồn phách nhân tộc, yếu hơn một chút, nghe tiếng kêu sẽ bị loạn trí.
- Tên họ Thạch và tu sĩ thời cổ đại chiến đấu đến mức hăng say, ta thấy đối thủ khó chơi, liền ra tay, cầm tiên bảo, không để ý đến sự tấn công của vạn hồn phiến, chỉ một kích là hạ gục được hắn.
- Tu sĩ thời cổ đại thấy ta tu vi cao thâm khó lường, vô cùng sợ hãi, không cam tâm thất bại như vậy, điên cuồng hỏi ta rốt cuộc là ai, ta giẫm lên tu sĩ thời cổ đại, nhìn khắp thiên hạ, từ từ nói danh hiệu, nói bản tọa là hộ pháp của Thiên đình, U Minh thiên vương.
Ba đại gia nghe xong, hai mắt sáng lên, chuyện ngầu như vậy sao không để ông ta gặp chứ?
Đại trưởng lão thầm nghĩ ta quản lý tình báo của Vấn Đạo Tông, đương nhiên biết trước Lục Dương sắp ra ngoài.
- Được rồi, ta còn có việc, không nói chuyện nữa.
Đại trưởng lão vội vàng rời đi, để lại Ba đại gia đang ngưỡng mộ không thôi.
- Tam đệ, đừng cày ruộng nữa, biết vừa rồi ta đi đâu không?
- Tứ đệ, đừng đọc sách nữa, biết vừa rồi ta đi đâu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận