Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 191: Ma Đao

Dấu ấn trong lòng bàn tay Lục Dương ghi số '1', còn dấu ấn trong lòng bàn tay Cổ Trát ghi số '87', sau khi Lục Dương giết Cổ Trát, dấu ấn trong tay hắn bèn biến thành số '88'.
"Đây chính là thanh ma đao quỷ dị trong truyền thuyết ư? kí chủ đều bị ma đao giết chết, chỉ có Cổ Trát tạm thời là một ngoại lệ?"
Có thể thấy Cổ Trát không có tiêu chuẩn đạo đức cho lắm, vứt đồ đạc lung tung, còn phải nhờ Lục Dương nhặt lên.
Thanh ma đao có màu đỏ sẫm, chuôi dao giống như sừng của một con yêu thú khổng lồ nào đó, chỗ nối giữa chuôi và lưỡi dao khảm một viên bảo thạch màu đỏ thẫm, trông giống như một con mắt.
Ngoài kiểu dáng kỳ quái, Lục Dương không thấy có chỗ gì đặc biệt.
"Ừm, thanh đao này khá thú vị, lấy sừng giao long làm chuôi, dùng thép tinh luyện làm lưỡi, viên bảo thạch màu đỏ thẫm kì thực là mắt của yêu thú 'Phỉ'.
Phỉ, một loài yêu thú mạnh mẽ sống trong hoang dã, thân giống trâu, đầu màu trắng, chỉ có một mắt, đuôi như rắn.
Bất Hủ Tiên Tử cuối cùng cũng phát huy được tác dụng của ngón tay vàng, giới thiệu cho Lục Dương về điểm thần kì của thanh đao.
"Chất liệu của thanh đao này cực tốt, nếu được rèn thỏa đáng thì có thể sinh ra linh tính. Nhưng trình độ của thợ rèn không tốt cho lắm, chỉ rèn được cái vỏ rỗng, không thể khiến cho đao sản sinh linh tính."
"Nhưng dù chỉ là cái vỏ, cũng là pháp bảo hiếm có."
"Thanh đao này khao khát linh tính theo bản năng, do đó khát máu hiếu sát, càng giết nhiều thì càng có khả năng sinh ra linh tính."
"Vậy phải làm thế nào để nhận chủ?"
"Chỉ cần nhỏ máu là có thể nhận chủ." Bất Hủ Tiên Tử khuyên bảo, "Tuy nhiên ta khuyên ngươi đừng nhỏ máu nhận chủ, thanh đao này tham lam vô độ, sau khi ngươi trở thành chủ nhân của thanh đao, càng đúc nhiều máu cho nó, nó càng muốn cắn nuốt chủ nhân, nhưng nếu ngươi không đúc máu cho nó, nó cũng sẽ cắn nuốt chủ nhân."
Thời Thượng Cổ cũng có pháp bảo với đặc tính tương tự, Bất Hủ Tiên Tử từng gặp không ít thiên tài tự cho là bất phàm, cho rằng bản thân là người đặc biệt, có thể thuần phục pháp bảo. Nhìn vào kết quả, chỉ có lác đác vài người thành công.
"Ra là thế." Lục Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy đời chủ nhân của ma đao đều bị nó giết chết, thanh đao này hoàn toàn không muốn để chủ nhân của nó sống, "Cũng xem như là thanh đao thú vị."
"Lý do mà Cổ Trát không bị ma đao phản phệ, chẳng qua là do thời gian mà gã sở hữu thanh đao quá ngắn, vẫn chưa đến lúc phản phệ."
Lục Dương lại hỏi: "Nếu ma đao sản sinh linh tính, thì phẩm chất thế nào?"
Bất Hủ Tiên Tử nói với vẻ khinh thường: "Dù sao đi nữa thì nó cũng chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho ta."
Lục Dương gật gù, xem ra phẩm chất của thanh ma đao cũng chả ra gì.
Đại sư tỷ từ đầu chí cuối cũng không lên tiếng, tĩnh lặng đọc sách.
Cô cho rằng với năng lực của nhóm người Lục Dương, giành vị trí quán quân trong cuộc thi đấu này, chẳng phải chuyện khó.
Trong lúc nói chuyện, dấu ấn trên tay Lục Dương lại một lần nữa thay đổi, con số nhấp nháy vài cái, từ '88' biến thành '131'.
Tửu Nhục Hòa Thượng làm tâm điểm chú ý của mọi người, không cướp được quả nhân sâm, để hai tên cảnh giới Trúc Cơ có chút danh tiếng cướp được, không có đều bất ngờ xảy ra, tất cả đều bị độc chết.
Hai quả nhân sâm còn lại cũng được thoa kịch độc, bây giờ cách quá xa, Lục Dương không cảm nhận được trạng thái của phân thân nhân sâm quả.
Lục Dương giải trừ trạng thái phân thân, biến trở lại chiều cao bình thường.
Hắn cất ma đao vào trong nhẫn trữ vật, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Nhẫn trữ vật là do hắn chuẩn bị để dùng tạm, dù gì cũng đang ở địa bàn của Bất Hủ Giáo, không thể dùng ngọc bài thân phận của Vấn Đạo Tông làm nhẫn trữ vật, như vậy thì quá hống hách.
"Hửm? Đây là máu của ai vậy?" Lục Dương phát hiện ở cách đó không xa có vài giọt máu trên mặt đất, trông rất tươi, có vẻ như có người bị thương, để lại trong lúc chạy trốn.
"Đuổi theo xem sao."
Sau khi bị thương, sức chiến đấu chắc chắn giảm xuống, đây là thành tích miễn phí.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lục Dương, càng rút ngắn khoảng cách với tên bị thương kia, thì vết máu càng rõ ràng, từ vài giọt biến thành một vũng, có thể thấy đối phương bị thương rất nặng.
Cuối cùng, Lục Dương nhìn thấy người bị thương, chính là Tửu Nhục Hòa Thượng!
Lúc này Tửu Nhục Hòa Thượng giang rộng tay ra, siết lấy cổ của một người, chỉ nghe 'rắc' một tiếng, cổ của người đó bèn bị bẻ gãy.
"Lại một tên nữa bị ta dụ cắn câu." Tửu Nhục Hòa Thượng lộ nụ cười nhạt đầy tàn nhẫn.
Trong trận chiến tranh đoạt quả nhân sâm, gã ta giả vờ yếu thế trước đám người, bị thương trốn chạy, dụ được vài người dự thí truy đuổi, tất cả đều bị gã lật kèo giết chết.
"Ai bảo hung danh của ta quá lớn, nếu không làm thế này, ta tuyệt nhiên chẳng tìm được ai cả." Tửu Nhục Hòa Thượng vừa cười vừa giải thích.
Gã ta với tư cách là một trong ba ứng cử viên xuất sắc nhất, người khác thấy gã ta bèn chạy, gã ta hoàn toàn không có cơ hội giao chiến.
Thà rằng lộ ra sơ hở, dụ cá cắn câu.
Tửu Nhục Hòa Nhục khẽ 'ơ' một tiếng: "Trông ngươi có vẻ quen mắt, thôi kệ, mặc cho ngươi là ai, đụng phải ta thì tự nhận mình xui đi!"
Thấy quen mắt là vì quả nhân sâm và Lục Dương trông rất giống nhau, y như cặp cha con, chỉ là Tửu Nhục Hòa Thượng trong phút chốc chưa liên tưởng đến.
Tửu Nhục Hòa Thượng siết nắm tay, cơ bắp căng phồng, vết thương đang chảy máu lập tức lành lại, gã ta lấy ra bát vàng, muốn chụp vào Lục Dương.
Lục Dương lặng lẽ móc ra ma đao từ trong nhẫn trữ vật, ngồi xổm xuống đất, nhúng vào máu mà Tửu Nhục Hòa Thượng để lại.
Ma đao trực tiếp nhận Tửu Nhục Hòa Thượng làm chủ nhân.
Chỉ thấy ma đao bay lơ lửng trên không, 'vèo' một tiếng, đâm về phía Tửu Nhục Hòa Thượng.
Có lẽ là do ma đao chưa từng thấy chủ nhân nào hào phóng đến thế, muốn cho gã ta một cái ôm nồng nhiệt - bằng lưỡi đao.
Tửu Nhục Hòa Thượng kinh hãi tột độ, không biết ma đao từ đâu chui ra, tại sao lại đâm về phía mình?
Bát vàng sát cánh cùng Tửu Nhục Hòa Thượng nhiều năm trực tiếp bị đâm thủng, gã ta chiến đấu một cách khó nhọc.
Lục Dương ở bên cạnh tặc lưỡi: "Trình độ này cũng đâu giống có cơ hội được Chùa Huyền Không để mắt đến?"
Chùa Huyền Không với tư cách là môn phái có ít người nhất trong Ngũ Đại Tiên Môn, đệ tử mà họ thu nhận ai nấy đều thiên phú dị bẩm, chỉ với thiên phú như thế này của Tửu Nhục Hòa Thượng, thì miễn cưỡng làm được tên tạp dịch cho Chùa Huyền Không.
"Chùa Huyền Không có tiếng là người người đều có cơ hội gia nhập, tự nhiên ta cũng có cơ hội gia nhập Chùa Huyền Không, chẳng qua là do ta từ bỏ cơ hội đó mà thôi!" Tửu Nhục Hòa Thượng vừa chiến đấu vừa nói.
"... Ngươi đúng thật là giỏi dát vàng lên mặt mình".
Tửu Nhục Hòa Thượng rất vô dụng, không đánh lại ma đao, bị nó một phát đâm xuyên qua tim.
Ma đao lại một lần nữa mất đi chủ nhân của mình.
"Đúng là đáng thương mà, người chủ vừa mới nhận, mới đó đã mất rồi."
Lục Dương nhặt ma đao đao lên, tiếp tục lên đường.
"Huyết Ngập Hoàng Tuyền!" Có kẻ nhắm đến Lục Dương, lén lút tập kích!
Một đại dương màu máu ập về phía Lục Dương, mang theo mùi tanh nồng của máu, vừa ngửi liền biết là máu.
Lục Dương thong dong điềm tĩnh, lại một lần nữa móc ra thanh ma đao, hắn với tư cách là Kiếm Linh Căn, bẩm sinh có thiện cảm với đao kiếm, lĩnh ngộ đao pháp chẳng phải việc khó.
Hắn thi triển đao pháp vừa mới sáng tạo.
"Nhận Chủ Đao Pháp!"
Ma đao lao về đại dương màu máu, như con cá mập ngửi thấy mùi máu, lóe lên ánh đỏ quỷ dị, một lần nữa đâm chết kẻ tập kích Lục Dương.
"Kinh Đào Huyết Chưởng!"
"Nhận Chủ Đao Pháp!"
"Huyết Khô Lâu!"
"Nhận Chủ Đao Pháp!"
Không hổ là Ma Giáo, pháp thuật mà họ học được không phải liên quan đến khô lâu lệ quỷ, thì chính là liên quan đến máu huyết oán hồn, rất thích hợp để cho ma đao tuyển chọn chủ nhân.
Lục Dương nhờ một chiêu Nhận Chủ Đao Pháp, đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
Tiếc thay cho chủ nhân của ma đao đều không có ngoại lệ mà làm ma đoản mệnh, sống không quá ba giây thì đã bị phản phệ rồi.
Lục Dương lắc đầu với vẻ tiếc nuối, hắn chỉ muốn tìm một người chủ nhân cho ma đao, sao lại khó đến thế?
"Pháp bảo tốt đến vậy, đúng là bọn ngươi không có duyên hưởng dụng mà!"
Ngày càng có nhiều người biết đến sự tồn tại của Lục Dương, bây giờ thậm chí ngoại giới còn đang đồn đại, Lục Dương trở thành chủ nhân của ma đao, mặc sức giết người, còn hung ác hơn cả Cổ Trát.
Cũng có người nhận ra Lục Dương trông rất giống quả nhân sâm, liên hệ đến những người bị độc chết, đoán ra được quả nhân sâm là một trò bịp.
Trong khu rừng rậm, sau khi ma đao như thường lệ mà đâm chết một người chủ nhân, Lục Dương gặp phải Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu nhìn Lục Dương, nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng là tài giỏi thật mà, đóng giả làm quả nhân sâm, lừa bịp tất cả mọi người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận