Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1125: Tiểu Dương Tử, ngươi có biết thi từ không? (2)

Bất Hủ tiên tử không có cảm giác gì, cảm thấy đệ tử Mị tông tướng mạo bình thường, đều sắp xếp không đến Thượng Cổ thập đại mỹ nữ, chớ đừng nói chi là so sánh với mình, đường đường đứng đầu Thượng Cổ thập đại mỹ nữ.
- Tiểu nha đầu ngươi trưởng thành khẳng định đẹp hơn các nàng.
Bất Hủ tiên tử nghiêm túc nói, nàng nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, mà nàng vẫn rất thích tiểu cô nương khen mình có phong cách chiến đấu rất đẹp trai này, yêu chiều vuốt cái mũi nhỏ Mạnh Cảnh Ngọc một cái, Mạnh Cảnh Ngọc đỏ mặt cúi đầu, ừ một tiếng giống như tiếng muỗi kêu.
Mạnh Cảnh Chu vừa đi vào thì nghẹn họng.
Đừng mà, Bất Hủ tiền bối ngài có thể đừng dùng gương mặt Lục Dương nói loại lời buồn nôn này không, ta nhìn không quá thích ứng.
Lục Dương đang cùng Vô Địch Anh đối luyện trong không gian tinh thần cũng tạm thời đình chỉ tu luyện, thần sắc quái dị nhìn Bất Hủ tiên tử.
Tiên tử ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt hay không?
- A, Lục huynh cũng tới nơi này?
Lạc Vô Song chú ý tới Lục Dương đi tới Hà Hoa lâu, cảnh giới của hắn đã khôi phục lại Hóa Thần sơ kỳ.
- Lục Dương tới?
- Lục Dương đại hiển thần uy tại rừng rậm La Thiên?
- Ở đâu ở đâu?
Rừng rậm La Thiên chiến kết thúc không lâu, ký ức của mọi người về trận chiến kia vẫn còn mới mẻ, cho dù không có tham gia trận chiến kia cũng đều nghe nói qua.
- Trên lầu thật náo nhiệt.
Bất Hủ tiên tử ngẩng đầu, nhìn về phía tầng cao nhất Hà Hoa lâu, Lạc Vô Song chính là đứng trên tầng cao nhất vịn lan can chào hỏi mình.
- Sao Lục huynh không đi lên nhìn qua, nghe nói chân truyền đệ tử Mị tông Diệp Mộng Âm đến Hà Hoa lâu tu luyện, đang ở tầng cao nhất..
Chung Ý lại lần nữa giật dây Lục Dương lên lầu.
Bất Hủ tiên tử vẫn như cũ không có phản ứng Chung Ý, nắm tay nhỏ Mạnh Cảnh Ngọc lên lầu.
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày, cảm thấy Chung Ý tiểu tử này không có ý tốt, nhưng Tiên Nhân muốn lên lầu, hắn dám cản à.
- Mạnh huynh cũng tới à.
Lạc Vô Song chắp tay hành lễ, mời bọn người Mạnh Cảnh Chu đi trên bàn của hắn ngồi xuống.
So với thời điểm ở rừng rậm La Thiên, quần áo của hắn mặc khi đi vào Hà Hoa lâu càng thêm khảo cứu cùng chính thức, cả người đều lộ ra có khí chất hơn.
- Làm cái gì vậy?
Mạnh Cảnh Chu chú ý tới tầng cao nhất Hà Hoa lâu là văn nhân mặc khách ngồi đầy, phần cuối là một tầng lụa mỏng xanh, sau lụa mỏng xanh có một nữ tu ngồi đánh đàn, tiếng đàn leng keng, như mộc xuân phong.
Lạc Vô Song sững sờ:
- Mạnh huynh không biết sao, ta còn tưởng rằng ngươi cũng là vì Diệp Mộng Âm mà tới.
Mạnh Cảnh Chu ngược lại nhận biết Diệp Mộng Âm, là mỹ nhân tương xứng cùng Đào sư muội, trên Vấn Đạo đại điển, Diệp Mộng Âm làm đại biểu dự thi Kim Đan trung kỳ của Mị tông, đối thủ chính là Mạnh Cảnh Chu.
Lạc Vô Song gặp Mạnh Cảnh Chu xác thực không biết, liền giải thích nói:
- Diệp Mộng Âm vừa tới Hà Hoa lâu bất quá nửa tháng, liền trở thành hoa khôi Hà Hoa lâu, mọi người vì gặp nàng một lần mà không tiếc vung tiền như rác.
- Nhưng người ta là đệ tử thân truyền của Mị tông, nghe nói còn có bối cảnh Thiên Kiều Tôn giả, làm sao thiếu linh thạch.
- Diệp Mộng Âm liền lập xuống quy củ, nếu ai là có thể viết ra thi từ làm nàng hài lòng, nàng sẽ gặp kia người một lần, nhảy múa vì kia người.
Điệu múa của Diệp Mộng Âm, không những tuyệt mỹ, đều rất có ích lợi đối với tu luyện.
Lạc Vô Song bĩu môi, ra hiệu Mạnh Cảnh Chu nhìn bọn người đang ngồi ở đây:
- Không phải sao, đều đã đi qua năm ngày, cũng không có ai viết ra thi từ làm nàng hài lòng.
- Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Diệp Mộng Âm yêu cầu thi từ hôm nay muốn tương quan đến tết Nguyên Tiêu.
Người tới nơi này cũng không cũng là vì điệu múa của Diệp Mộng Âm, còn có không ít người là vì dương danh trong Đế thành.
Khi nói chuyện, có người đem viết xong thi từ đưa cho thị nữ, thị nữ đưa cho Diệp Mộng Âm sau lụa mỏng xanh.
- Nguyệt viên đăng như trú, Nguyên Tiêu nháo thị đầu, tiếu ngữ tàng đăng mê, thang viên noãn hầu nhu.
Diệp Mộng Âm nhẹ giọng đọc lên bài thi từ, sau đó tiếp tục đánh đàn.
Mọi người ồn ào cười to, đây chính là một bài vè thường thường không có gì lạ mà thôi, cũng không cảm thấy ngại xuất hiện tại Hà Hoa lâu.
Người viết kia bài thơ chạy trối chết.
Bạch!
Chung Ý rất dùng sức mở ra cây quạt, nhìn sang Lục Dương, nhẹ giọng cười nói:
- Lục huynh thân là đệ tử Bất Ngữ đạo nhân, đương tinh thông thi từ mới đúng, không làm thử một bài?
- Nhớ ngày đó Bất Ngữ đạo nhân thế nhưng là lưu lại mấy bài nổi danh tại Hà Hoa lâu.
Hắn liệu định Lục Dương về mặt tu luyện tài hoa hơn người, còn về sở học nho tu thì nhất khiếu không thông, bằng không thì trước đây làm sao chưa nghe nói qua.
Nếu Lục Dương làm thơ không thành, chính là tăng thêm trò cười, biến thành đàm tiếu.
Bất Hủ tiên tử buồn bực:
- Ta lúc nào tinh thông thi từ rồi?
Chung Ý nghẹn lời, không nghĩ tới Bất Hủ tiên tử thừa nhận dứt khoát như vậy, kế hoạch khiêu khích sau này của hắn đều vô dụng.
- Lục huynh đã khiếp đảm không muốn nếm thử, không ngại để ta thử một lần?
Người đằng sau Chung Ý nói, nhìn sang Bất Hủ tiên tử lộ ra một chút xem thường.
Bất Hủ tiên tử lúc này mới chú ý tới đằng sau Chung Ý còn có một người đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận