Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 97: Khắc thuyền để tìm gì cơ?

Ban đầu, Lan Đình có thói quen dùng tĩnh tọa để thay thế cho giấc ngủ vào buổi tối, nhưng từ khi gia nhập quán nướng, cô ấy tạo thành thói quen tốt là ngủ vào ban đêm.
Bốn người họ thức dậy sau một giấc ngủ, chỉ cảm thấy khắp cơ thể đều thoải mái, cả người đều tràn đầy tinh thần, trong việc này cũng có công lao của trận pháp mà Lan Đình đã bố trí.
"Đi đi đi, ra ngoài chơi, ta còn chưa chơi đủ!" Mạnh Cảnh Chu là người tràn đầy tinh thần nhất, giống như đuổi lợn mà gọi Lục Dương từ trên giường dậy.
Lục Dương đá Mạnh Cảnh Chu một cú, rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.
Man Cốt từ sớm đã đến chợ nhập hàng, y là người dậy sớm nhất.
Man Cốt đã nấu một chậu súp, đánh lên bốn quả trứng gà, nhỏ vài giọt dầu mè, hương thơm lan tỏa khắp cả đại sảnh.
Lục Dương thích ăn giấm, nên hắn đã cho thêm một thìa nhỏ giấm vào bát súp của mình, bốn người họ ăn sạch sẽ, tinh thần phấn chấn mà đi ra ngoài du ngoạn.
Bốn người họ ra khỏi nhà cũng khá sớm, nhưng trên đường đã có một lượng lớn du khách ra ngoài du ngoạn, Lục Dương nghe nói lữ quán đã được thuê hết từ sớm, rất nhiều người chọn mướn nhờ nhà dân.
Trên khuôn mặt của mọi người đều rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc, trên mặt của mấy đứa trẻ nhỏ còn đeo chiếc mặt nạ đậu hủ cùng kiểu mẫu với chiếc mặt nạ của Lục Dương, trên tay cầm theo cây chong chóng lớn, tung tăng nhảy nhót, còn bậc cha mẹ thì kéo lấy tay của trẻ nhỏ, sợ chúng đi lạc.
"Nơi này đúng thật là nhộn nhịp như hội chùa."
"Có nghe gì chưa, có người từ phía Nam của đại lục mang đến một con vật khổng lồ, ngay bên bờ sông, mau đi xem thôi!" Một người hào hứng nói với bạn đồng hành.
Sau khi nghe thấy điều này, Mạnh Cảnh Chu không thể kiềm chế sự tò mò, dẫn theo ba người đi xem con vật khổng lồ bên bờ sông.
Bốn người họ đến Đại Thạch Kiều quen thuộc, chỉ là lần này họ đang đứng trên đó, còn hai bên của Đại Thạch Kiều đã được cắm đầy những lá cờ nhỏ.
"Nhìn thấy con vật khổng lồ, Mạnh Cảnh Chu hơi thất vọng: 'Ta cứ tưởng là gì, hóa ra chỉ là một con voi.'.
Bên bờ Ẩn Long Giang, nơi đây vốn là địa điểm mà hàng năm đều tập trung du khách, bây giờ lại có người vì để khoe mẽ, mà đã mang con voi từ phía Nam đại lục đến, những du khách đứng vây xem lại càng nhiều hơn.
Lục Dương thì khỏi phải nói, chắc chắn là đã từng thấy con voi rồi, Mạnh Cảnh Chu và Lan Đình đều xuất thân từ thế gia, những sự vật kỳ quái hiếm lạ mà họ được thấy từ nhỏ thậm chí còn nhiều hơn những gì Lục Dương nghe được, Man Cốt thì sinh sống trong hoang dã, thậm chí đã từng săn bắt voi.
Những người bình thường thì không có trải nghiệm như nhóm người Lục Dương, họ tỏ ra rất hứng thú với loài động vật có thân hình khổng lồ như con voi.
Du khách cảm thán: 'Đây là yêu thú chăng, bự thế này, lại có cái mũi và răng dài như vậy?'.
Chủ nhân của con voi là một tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ, y giải thích: 'Nó thực sự là yêu thú, cảnh giới của yêu thú không dễ đánh giá, ước chừng khoảng Luyện Khí tầng sáu, tuy nhiên kích thước lớn hay không cũng không liên quan đến yêu thú, loài sinh vật này gọi là voi, sau khi trưởng thành đều lớn như vậy.'.
Du khách tiếp tục hỏi: 'Loài sinh vật lớn như vậy, thì phải nặng bao nhiêu cân?'.
Chủ nhân của con voi bật cười khanh khách, chuyện này thì ai mà biết được chứ, cũng đâu có cái cân nào đủ lớn có thể cân được con voi.
Một du khách khác đưa ra ý tưởng: 'Chỗ này vừa hay mép bên sông, có thể đưa con voi lên chiếc thuyền lớn, đánh dấu ở nơi tiếp xúc với mặt nước, sau đó để thuyền chở đá hoặc những thứ tương tự, chờ cho nơi được đánh dấu tiếp xúc với mặt nước một lần nữa, sau đó cân những hòn đá lớn đó, thì sẽ biết con voi nặng bao nhiêu cân rồi.'.
Chủ nhân của con voi cũng muốn biết linh sủng của mình nặng bao nhiêu cân, nên vui vẻ đồng ý.
Theo lệnh của chủ nhân, con voi được lùa lên chiếc thuyền, con voi quá nặng, thuyền ở khu vực nước cạn thì chở không được voi, chủ nhân của con voi liền chèo thuyền ra giữa sông, y rút ra con dao nhỏ, đánh dấu ở chỗ tiếp xúc với mặt nước.
Ngay vào lúc chủ nhân của con voi muốn chèo thuyền trở về, con voi vô tình ngẩng mặt lên, nhìn thấy Man Cốt, lập tức bị dọa đến nhảy dựng cả lên.
Yêu thú hết sức nhạy cảm với khí tức, Man Tộc thời Thượng Cổ thường săn bắn voi trong hoang dã, sát khí dũng mãnh này chảy dài trong dòng máu, tuy rằng con voi không hiểu ý nghĩa bên trong đó, nhưng nó nhìn thấy Man Cốt bèn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, đây là sự áp chế bắt nguồn từ trong huyết mạch.
Con voi hoảng loạn một hồi, ‘bỏm’ một tiếng rơi xuống nước, trực tiếp chìm xuống đáy.
Những người ở bên bờ sông hoảng hốt, bảo chủ voi nhanh chóng đi cứu con voi, ai ngờ y vẫn thong dong điềm tĩnh mà khắc lên mạn thuyền để đánh dấu vị trị nơi con voi rơi xuống nước, còn nói: "Đây là nơi mà con voi rơi xuống nước."
Những người ở bên bờ sông không hiểu, chủ voi cũng không giải thích, đợi cho đến khi sắp vào bờ, chủ voi chỉ vào chỗ đánh dấu rồi giải thích: "Con voi của ta rơi xuống nước ngay tại đây, bây giờ nó vẫn còn ở chỗ này!"
Mọi người cười ha hả, tưởng rằng y đang nói đùa, nào ngờ mặt sông dậy sóng, xuất hiện vòng nước xoáy, con voi thực sự nhấp nháy hai cái tai lớn mà bay lên từ phía dưới vị trí được đánh dấu.
Đặc sản của phía Nam đại lục, Đại Phi Tượng.
Man Cốt chứng kiến cảnh này, chân mày nhíu lại, sau đó bừng tỉnh ngộ, đập vào lòng bàn tay nói: "Đệ nhớ ra rồi, đệ từng học câu thành ngữ này ở trên lớp, gọi là khắc thuyền để tìm voi!"
Bây giờ, y đã có sự cảm ngộ sâu sắc đối với câu thành ngữ này.
Lục Dương nghe vậy thì chỉ biết câm nín.
- Giải thích, Câu thành ngữ gốc là khắc thuyền tìm gươm, chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông , lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, hắn bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau, khi thuyền dừng lại hắn căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc. Hết giải thích.
Huynh đã học mấy thứ gì trên lớp vậy?
Mạnh Cảnh Chu cười nói: "Đệ vẫn còn nhớ chúng ta đã tìm thấy tấm Nghịch Thọ Nguyên Phù đầu tiên bên dưới Đại Thạch Kiều, Lúc đó, khi biết được còn có một vật như Nghịch Thọ Nguyên Phù, quả thật là giật mình một phen, may thay là bọn người đó đã bị chúng ta tố cáo rồi."
Lục Dương vừa muốn nói đùa theo lời của Mạnh Cảnh Chu, đột nhiên nhìn thấy lá cờ nhỏ trước mắt, nụ cười vụt tắt, như thể nhớ ra điều gì, hắn rút lá cờ nhỏ xuống, chân mày nhíu lại, tỉ mỉ mà nghiên cứu dưới ánh mặt trời.
Khi Lục Dương nhìn thấy hình dạng của lá cờ nhỏ dưới ánh nắng, đáy lòng chợt rét lạnh.
"Sao vậy?" Mạnh Cảnh Chu chú ý đến biểu cảm của Lục Dương, hắn ta chờ mãi không thấy Lục Dương bông đùa, lúc này mới phát hiện ra sự bất thường của Lục Dương.
Lục Dương với vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ vào hình vẽ thoắt ẩn thoắt hiện trên lá cờ nhỏ nói: "Các người nhìn thử họa tiết này, thấy nó giống cái gì?"
"Nghịch Thọ Nguyên Phù?!" Lan Đình là người phản ứng nhanh nhất, họa tiết này vô cùng quen thuộc đối với cô ấy.
Mạnh Cảnh Chu trừng to mắt, họa tiết trên lá cờ nhỏ rất mờ, nếu không soi dưới ánh mặt trời thì tuyệt nhiên chẳng thể nhìn ra, ngay cả khi có thể nhìn thấy, du khách cũng chỉ coi đó là đặc điểm của lễ Thái Xuân, liệu có bao nhiêu người biết được họa tiết của Nghịch Thọ Nguyên Phù?
"Đừng hoảng loạn, nói không chừng Nghịch Thọ Nguyên Trận vẫn chưa hoàn thành!" Mạnh Cảnh Chu tự thuyết phục mình không nên hoang mang.
Lục Dương phân tích một cách bình tĩnh: "Không thể nào, huynh đừng quên, lá cờ nhỏ này không chỉ có một hoặc hai cây, toàn bộ quận Diên Giang đều là loại cờ này!"
Lá cờ nhỏ có họa tiết của Nghịch Thọ Nguyên Phù ẩn nấp giữa những lá cờ nhỏ thông thường, ai có thể ngờ đến điều này?!
Lục Dương tiếp tục nói: "Nói cách khác, Nghịch Thọ Nguyên Trận đã được bố trí xong rồi, rõ rành rành mà đặt trước mặt mọi người, nhưng chẳng có ai chú ý đến nó!"
"Vậy tại sao Nghịch Thọ Nguyên Trận vẫn chưa phát động." Mạnh Cảnh Chu nhớ đến điều kiện để kích hoạt Nghịch Thọ Nguyên Trận, ngoài việc sử dụng Nghịch Thọ Nguyên Phù để bố trí thành Nghịch Thọ Nguyên Trận, thì còn cần dùng máu làm tế lễ.
Giết vài người đối với tên dám bố trí ra Nghịch Thọ Nguyên Trận là chuyện dễ như trở bàn tay, gã ta đang chờ đợi điều gì?
Lục Dương nói với giọng điệu lạnh lùng: "gã ta đang chờ người, lượng người tham gia lễ Thái Xuân vào lúc này vẫn chưa đủ nhiều, hiện tại vẫn không ngừng có người đang gấp rút đi đến quận Diên Giang!"
Nghịch Thọ Nguyên Trận, cướp đoạt thọ mạng của người phàm, chuyển đổi thành tu vi của người bố trận, càng nhiều phàm nhân bị cướp đoạt, thì tu vi thăng tiến càng nhiều!
Mạnh Cảnh Chu cũng chợt nhớ ra: "Theo phong tục, vào tối ngày thứ hai của lễ Thái Xuân, mọi người sẽ ca hát trên đầu phố, tụ tập ở bên sông để bày yến tiệc, tổ chức nhạc hội!"
Hôm nay chính là ngày thứ hai của lễ Thái Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận