Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chuong 1303: Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu (2)

- Bản tiên lúc ấy còn ở xa xa quan sát một hồi, tất cả nữ tu đều ôm một phần thân thể của hắn, trên mặt, trên người đều là máu, còn mang theo ý cười quỷ dị điên cuồng, rất là dọa người.
Lục Dương sợ run cả người, cảnh tượng như thế xác thực rất dọa người, may mắn hắn không đụng phải loại chuyện này.
Lục Dương vừa nghĩ, một bên tiện tay cầm lấy quả trong rổ linh quả, bắt đầu ăn.
- Mùi vị không tệ, lúc trở về lại mua mười cân cho Đại sư tỷ nếm thử.
Lục Dương ăn chính là một linh quả màu trắng không quen biết, hương vị cực kỳ ngon.
- Cái này cũng có thể tính là mùi vị không tệ à, chờ ngày nào đó bản tiên bồi dưỡng ra Bất Hủ tiên quả mới cho ngươi nếm thử, thế mới gọi là ăn ngon.
Bất Hủ Tiên Tử khịt mũi coi thường về kiến thức của Lục Dương.
- Nếu như ta nhớ không lầm, hình như tác dụng của Bất Hủ tiên quả là để thi thể không mục nát phải không?
Lục Dương luôn có loại cảm giác Bất Hủ tiên quả là đồ cho người chết ăn.
- Tác dụng là tác dụng, hương vị là hương vị, đây là hai việc khác nhau. Bất Hủ tiên quả chính là tiên quả do Bất Hủ Tiên Tử ta tỉ mỉ bồi dưỡng, không đề cập tới tác dụng, hương vị tự nhiên là đỉnh cao.
- Ngươi cứ theo bản tiên hưởng phúc đi, nếu đặt ở thời kỳ Thượng Cổ, cũng chỉ có Tiên Nhân còn có may người Tiểu Linh các nàng có thể ăn thôi.
Lục Dương không có trả lời, chủ yếu là hắn không xác định mình là hưởng phúc hay là chịu khổ.
Truy Nguyệt chân nhân thấy không có người phát hiện mình, yên tâm thoải mái tu luyện.
Tăng lên hình thái Thất Tình đạo quả hình thức ban đầu, mấu chốt nhất chính là muốn quan sát nhân sinh muôn màu, cảm ngộ tình cảm hồng trần.
Tội Nhân điện này tràn ngập giận, ai, sợ, ác chỉ tình, vừa hay dùng để tu luyện.
Đương nhiên, cũng có vui vẻ chỉ tình.
Truy Nguyệt chân nhân mở mắt phải, bĩu môi nhìn Lục Dương bên phải, tâm tình vui sướng ngay ở chỗ này.
- Lục Dương sư huynh, ngươi không sao chứ?
Lục Dương nghe thấy lại có người tới thăm mình, quay đầu hiện ra gương mặt cười đầy vẻ thương nghiệp:
- Ta không có... Đào sư muội?
Lục Dương như gặp ma, sao Đào sư muội lại tới đây?
- Là ta.
Đào Yêu Diệp mỉm cười ngọt ngào nói, thu gom hành lý.
- Hồi lâu không thấy sư huynh, dáng dấp sư huynh nhỏ như vậy a.
Đào Yêu Diệp ngồi xổm người xuống, cách lan can nói chuyện với Lục Dương, tâm tình vui sướng đều có thể cách lan can mà truyền qua.
- Sư muội ngươi làm sao tới Tiên cung rồi?
Lục Dương miễn cưỡng cười hỏi, hắn sợ Đào Yêu Diệp sẽ kể ra chuyện mình thu nhỏ khi trở về.
Mặc dù người Tội Nhân điện đều biết mình nhỏ đi, nhưng bọn hắn trong thời gian ngắn đều ra không được, không nóng nảy.
Đào sư muội không giống, nói không chừng vừa quay đầu đã đưa hình ảnh của mình vào bên trong Ảo Ảnh Trong Mơ.
- Nghe nói sư huynh đến Tiên cung tham quan, sư muội cũng hướng tới Tiên cung đã lâu, vừa hay mượn cơ hội đến Tiên cung dạo một vòng.
- Chỉ là không nghĩ tới sư huynh ngươi phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Đào Yêu Diệp nhìn Lục Dương, cố gắng kiềm chế xúc động đi sờ cái đầu nhỏ của Lục Dương.
Đào Yêu Diệp nhìn thấu chuyện Lục Dương lo lắng, chủ động nói:
- Bất quá sư huynh ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài chuyện ngươi thu nhỏ.
- Vậy thì cám ơn Đào sư muội.
Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, vẫn là Đào sư muội đáng tin cậy.
Truy Nguyệt chân nhân bí mật quan sát cảm xúc Lục Dương biến hóa:
- Thật đúng là trầm bổng chập trùng.
- Sư huynh, chỗ của ngươi làm sao nhiều giỏ quả như vậy, ăn hết không?
Đào Yêu Diệp kinh ngạc nhìn một loạt giỏ trái cây xung quanh Lục Dương.
Lục Dương cười khổ, sao có thể ăn hết chứ.
- nếu Sư huynh ăn không hết, để ở chỗ này cũng là chiếm chỗ, không ngại để sư muội mang đi một chút, chờ về tông môn cũng coi như mang quà ra mắt cho các sư huynh sư đệ.
- Vậy thì làm phiền sư muội.
Đào Yêu Diệp cười tủm tỉm lấy đi từng giỏ trái cây:
- Chuyện của sư huynh chính là chuyện của ta, không phiền.
Đào Yêu Diệp mở ra một cái bao, là hộp cơm đầy bốn tầng:
- Đúng rồi sư huynh, ta gần đây đang luyện tập trù nghệ, thuận tay làm mấy món ăn, không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không, nếu sư huynh không chê có thể nếm thử.
- Đồ ăn Đào sư muội làm tất nhiên là mỹ vị nhân gian.
Lục Dương cười nói, trong lòng tự nhủ rốt cục không cần ăn linh quả như hạt dưa rồi.
Sư huynh muội hàn huyên một hồi, Đào Yêu Diệp chủ động cáo biệt:
- Sư muội còn có việc, trước cáo từ, chờ ngày mai lại đến gặp sư huynh.
- Sư muội đi thong thả.
Lục Dương ngoắc tay từ biệt.
Thậm chí Lục Dương cũng không có chú ý thấy, trong tay áo Đào Yêu Diệp giấu một lưu ảnh cầu, ghi chép lại bộ dáng hài đồng của Lục Dương.
Tay nghề của Đào Yêu Diệp xác thực rất tốt, chính là đồ ăn của linh trù cấp bậc Hóa Thần thì hương vị cũng cùng lắm như thế thôi, đồ ăn phối hợp tinh xảo hợp lý, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn trân quý, rất có lợi cho tu luyện.
Lục Dương vừa ăn cơm, một bên đang tự hỏi một vấn đề.
- Ta đến Tiên cung đã mấy ngày, Đào sư muội làm sao hiện tại mới tới, từ Vấn Đạo tông đến Tiên cung cần bỏ ra thời gian dài như vậy sao?
- Hay là nói Đào sư muội nghe Man Cốt nói?...
Đào Yêu Diệp đi ra Tội Nhân điện, tay phải nâng lên, ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, nhìn về phía người đang đợi nàng ở cửa vào Tội Nhân điện.
- Thật sự không nghĩ tới, Lan sư muội ngươi sẽ chủ động liên hệ ta, nói cho ta biết tình huống của Lục sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận