Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 196: Tại sao trong không gian tinh thần của ngươi lại có nhiều người đến vậy !

Nếu nói trong không gian tinh thần có hai người, một người là nguyên chủ, người còn lại là linh hồn cường giả, còn có thể giải thích là linh hồn cường giả tạm thời chưa có ý định đoạt xá.
Nhưng trong không gian tinh thần của ngươi có tới ba người thì cũng quá đáng rồi, không gian tinh thần cần náo nhiệt như vậy à!
Bây giờ cộng thêm bản thân, trong không gian tinh thần có bốn người.
Hiểu biết của Bất Hủ Tiên Nhân hạn hẹp, chưa từng nghe nói không gian tinh thần của người nào có bốn linh hồn.
Vân Chi khép sách lại, lặng lẽ nhìn Bất Hủ Tiên Nhân.
Với ý nghĩ kính già nhường trẻ, cô để Bất Hủ Tiên Tử ra tay trước.
Bây giờ, đến lượt cô rồi.
"Cho dù không còn Đạo Quả nữa, bổn tiên vẫn vô địch như xưa!"
Bất Hủ Tiên Nhân vực dậy tinh thần, chấn chỉnh lòng tự tin, tiếp tục giao chiến.
"Ma Hóa Thiên Hạ!"
Ma khí màu đen liên miên không dứt tuôn ra từ trong người Bất Hủ Tiên Nhân, vô số ma đầu cuộn trào trong ma khí, kèm theo tiếng thét thê lương, lấp kín trời đất, tràn ngập cả không gian tinh thần, lao về phía Vân Chi.
Vân Chi còn chẳng thèm nhìn, giơ lên cánh tay ngọc ngà, chuông vàng đeo ở cổ tay phải phát ra tiếng 'leng keng'.
Giọng cô trong vắt như tiên tử trong cung trăng tĩnh lặng.
"Vân Lạc Chưởng."
Một chưởng đánh ra, đám mây trắng muốt xuất hiện từ sau lưng của Vân Chi, như biển cả cuồn cuộn, nuốt chửng ma khí màu đen, đám mây trắng muốt chợt biến hóa, hóa thành cơn sóng lớn ngút trời, cuốn phăng Bất Hủ Tiên Nhân.
Bất Hủ Tiên Nhân cảm thấy mình như một hạt sỏi, trước mặt sông lớn mênh mông, nhỏ bé đến không đáng kể, không hề có bất cứ sức kháng cự nào.
"U minh Bất Tử Diễm!"
"Thập Bát Kim Chung Tráo!"
Ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên từ ngực của Bất Hủ Tiên Nhân, nhanh chóng lan rộng, hình thành một lớp màng mỏng bao bọc cơ thể, mười tám chiếc chuông vàng rền vang đáp xuống, bao phủ Bất Hủ Tiên Nhân, tầng tầng lớp lớp, toan ngăn cản thế công.
Sóng biển cuồn cuộn, vô tình mà đập vào Bất Hủ Tiên Nhân, mười tám tầng Kim Chung Tráo từng tầng vỡ nát, lớp màn mỏng được tạo thành từ ngọn lửa màu đỏ thẫm va chạm với nước biển, bốc hơi trong phút chốc, Bất Hủ Tiên Nhân hứng chịu dư chấn của đòn đánh này, va đập vào bên mép không gian tinh thần.
Vân Chi rời khỏi ghế, nhẹ nhàng di chuyển, từng đóa sen nở rộ dưới mỗi bước chân, tiến về phía Bất Hủ Tiên Nhân.
"Ngươi đứng lại, đứng lại, ta bảo ngươi đứng lại!" Bất Hủ Tiên Nhân lớn tiếng quát tháo, đòn công kích vừa rồi đã đánh nát lòng tin của ông ta.
"Thôi Kim Đoạn Thạch Chưởng!" Bàn tay khổng lồ tạo thành từ sương khói từ trên trời giáng xuống, đòn này có thể đánh vụn núi non, xé toạc đại địa, đập nát chí bảo, đã vang danh từ lâu trong giới tu tiên.
Vân Chi giơ tay, bàn tay nhẹ nhàng vung ra, bàn tay khổng lồ bằng sương khói tan biến thành hư vô.
"Phá Kiếp Bất Hủ Thân!" Bất Hủ Tiên Nhân thi triển pháp thân.
Nếu như ở ngoại giới, pháp thân cao đến vạn trượng. dù có nói là chống trời đỡ đất, khuấy đảo sao trời cũng không ngoa, bất cứ đòn công kích nào đánh vào pháp thân cũng chẳng hề hấn gì, không hề có chút uy lực nào, mà đòn công kích của pháp thân thì hủy thiên diệt địa, không thể chống đỡ.
Dưới sự hạn chế của không gian tinh thần, khó có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Phá Kiếp Bất Hủ Thân, nhưng uy lực của pháp thân không hề suy giảm chút nào.
"Chịu chết đi!" Bất Hủ Tiên Nhân liều mình, muốn vỗ nát Vân Chi.
Vân Chi không thèm ngẩng đầu, chỉ đơn giản vung tay vài cái, pháp thân khủng bố kia trực tiếp bị vung thành tro bụi.
"Hồng Liên Đọa Lạc!"
"Nghịch Ngũ Hành Sát Trận!"
"Thí Phật Quyền Pháp!"
"Ngự Đạo Thiên Phù!"
Bất Hủ Tiên Nhân không giấu nghề nữa , tung hết khả năng, chưởng pháp, quyền pháp, trận pháp, phù lục... đủ loại công kích tuôn ra không ngừng, mọi chiêu đều đạt đến mức uyên thâm, như thể đã chuyên tâm nghiên cứu hàng trăm, hàng nghìn năm.
Nếu là người tu tiên bình thường gặp phải đòn công kích như thế này, thì đã sợ vỡ mật từ lâu, nhưng trước mặt Vân Chi, những đòn công kích này căn bản không đáng để mắt.
Không gian tinh thần của Lục Dương dường như hóa thành lĩnh vực của cô, chỉ cần khẽ vung tay, tựa như đuổi ruồi, tất thảy đòn công kích đều biến mất không còn dấu vết.
"Kém xa Tiên Nhân." Vân Chi đưa ra đánh giá về các đòn công kích của Bất Hủ Tiên Nhân, không chỉ lực công kích không đủ, mà ngay cả tầm nhìn cũng không đủ.
Với cùng một kiểu công kích, nếu để Bất Hủ Tiên Tử thi triển, sẽ có hiệu quả tốt hơn.
"Toàn là chiêu thức công kích của thời hiện tại, có chiêu thức nào của thời Thượng Cổ không?" Vân Chi phát hiện pháp thuật mà Bất Hủ Tiên Nhân thi triển tuy rất đa dạng, nhưng tất cả đều là chiêu thức lưu truyền trong thời nay, đều có dấu tích để lần, không có chiêu nào là tuyệt học thất truyền từ thời Thượng Cổ.
Điều này rất kỳ lạ.
Trải qua đại hủy diệt, thời Thượng Cổ đã mất đi rất nhiều truyền thừa, thủ đoạn công kích của thời nay, phần lớn là do người đời sau tự tìm tòi mò mẫm.
Nếu Bất Hủ Tiên Nhân là Tiên Nhân thời Thượng Cổ, vậy đáng lẽ phải giống như Bất Hủ Tiên Tử, có thể thi triển tuyệt học thời Thượng Cổ, chẳng hạn như Tị Thủy Quyết, pháp thuật tách biệt mọi thứ liên quan đến nước, hay là như thuật giả chết rất bẽ mặt kia.
Vân Chi đến nay vẫn chưa dùng một chưởng trấn áp Bất Hủ Tiên Nhân, chính là muốn xem thử, Bất Hủ Tiên Nhân có thể thi triển những dạng công kích nào.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai!" Mức độ kinh hãi của Bất Hủ Tiên Nhân còn hơn cả lúc bị đoạt mất Đạo Quả, đây quả thực là mạnh đến vô lý.
Trong không gian tinh thần của tên tiểu tử này toàn là những người gì vậy, kẻ trước thủ đoạn khó lường cướp mất Đạo Quả của mình, người sau tu vi cái thế pháp lực vô biên!
"Ngươi chẳng phải đã từng nói đó sao, muốn thay Lục Dương trấn áp ta."
"Ngươi chính là đại sư tỷ của Lục Dương?!" Giọng Bất Hủ Tiên Nhân cao lên nhiều quãng, trợn to mắt, nhất thời quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, trong lòng không khỏi mắng nhiếc Lục Dương vô liêm sỉ.
Tên tiểu tử này rốt cuộc đưa ra ước nguyện quỷ quái gì, càng ước càng vô lý, ông ta vốn cho rằng việc đánh thắng đại sư tỷ của Lục Dương là chuyện dễ như trở bàn tay, nên đồng ý với Lục Dương, tiến vào để đoạt xá.
Nhưng bây giờ xem ra, phải ngược lại mới đúng.
Đại sư tỷ của Lục Dương trấn áp ông ta dễ như trở bàn tay!
Hầm hố to bằng trời.
Bất Hủ Tiên Nhân thông suốt rồi, Lục Dương căn bản không phải tín đồ của mình, hắn ngụy trang thành mồi nhử, diễn trò cả nửa ngày trời, chính là muốn dụ mình vào đây.
Nực cười là bản thân còn tưởng rằng có thể đoạt xá một thân thể phù hợp một cách hoàn mỹ với mình.
Đối phương là nội gián của Chánh Đạo nằm vùng trong Bất Hủ Giáo ư?
Nhưng biểu hiện của Lục Dương trong cuộc thi không giống giả đò.
Bất Hủ Tiên Nhân chợt hiểu ra, thấu suốt mọi thứ - Lục Dương là do ba Ma Giáo còn lại phái tới!
Như vậy thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý rồi.
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ta chịu thua, các ngươi muốn biết gì ta nói ra hết, chỉ xin các ngươi tha cho mạng quèn này của ta!" Bất Hủ Tiên Nhân quỳ rạp xuống đất xin tha, thái độ chuyển biến nhanh đến mức gọi là thần tốc.
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai! Tại sao lại giả mạo ta!" Bất Hủ Tiên Tử không tiếp tục nghiên cứu hình thể sơ khai của Đạo Quả nữa, lon ton chạy tới, Lục Dương theo sau, Vân Chi ở một bên lặng lẽ lắng nghe.
Ba người họ đều muốn biết đáp án cho câu hỏi này.
"Ta là..."
Bất Hủ Tiên Nhân kéo dài ngữ điệu, thu hút sự chú ý của ba người họ, bung hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, xoay người bèn chạy, định phá vỡ vách chắn của không gian tinh thần, trốn khỏi nơi quỷ quái này!
'Rầm !'.
Không ngoài dự đoán, ông ta đâm sầm vào vách chắn, không tài nào xuyên qua.
Vân Chi đã lường trước từ sớm, tăng cường độ kiên cố của không gian tinh thần Lục Dương từ trước.
Chiêu vừa rồi của Bất Hủ Tiên Nhân, đã được Bất Ngữ Đạo Nhân dùng rất nhiều lần trước mặt Vân Chi rồi, không có tác dụng.
"Còn không thành thật, Tiên Tử Quyền Pháp!" Hoàng Đậu Đậu siết nấm tay, đấm lên mặt Bất Hủ Tiên Nhân như cơn mưa xối xả.
"Đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt, lần này ta thực sự sẽ khai ra hết!"
Bất Hủ Tiên Nhân thấu suốt rồi, sớm chịu thua còn hơn bất cứ điều gì, đối phương kinh nghiệm phong phú, các loại mánh khóe đều không có tác dụng ở nơi này.
"Nói, ngươi tên là gì!" Hoàng Đậu Đậu diễu võ dương oai.
"Ta là Bất Yếu Liễm."
"Ồ? Tự biết thân biết phận đến vậy sao?"
- Giải thích, Trong hai cái tên Bố Yếu Liễm và Bất Yếu Liễm, Bố và Bất trong tiếng Trung Quốc tuy khác chữ nhưng đồng âm với nhau, nếu dịch tên ra thì có nghĩa là là không cần mặt mũi, hay nói cách khác là vô liêm sĩ. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận