Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 445: Cuộc chiến giữa Yêu tiên và Mộc tiên (1)

Đại trưởng lão thu lại thứ giống như viên gạch, đưa lão già khô héo cho Thạch phó giáo chủ.
- Đáng ghét, gối đầu của bản tiên tử ta lại bị dùng làm vũ khí!
Bất Hủ tiên tử phẫn nộ, nàng nhìn rõ, thứ trong tay đại trưởng lão là bảo bối gối Hoàng Lương của mình.
Đây là chiến lợi phẩm mà Lưu sư phó và Cao sư phó của tiệm nướng thu được khi xâm nhập vào Vấn Đạo Tông, có thể khiến người ta ngủ say.
- Xin cáo từ!
Thạch phó giáo chủ lấy ra phi thuyền, phong ấn tu vi của lão già khô héo, ném lên thuyền, lái thuyền rời đi.
Đại trưởng lão lấy ra từ trong tay áo một bức tranh thủy mặc sơn thủy, trong tranh thác nước đổ xuống, trong tranh không có âm thanh, nhưng nhìn thấy cảnh này, Lục Dương và Đào Yêu Diệp như nghe thấy âm thanh.
Đại trưởng lão cười nói:
- Đây là pháp bảo ta thường dùng khi ra ngoài, Cao Sơn Lưu Thủy đồ, trong tranh có càn khôn, là động thiên khác, ta nhờ tứ sư đệ vẽ cho ta.
Đào Yêu Diệp có chút do dự, nàng chưa từng thấy loại pháp bảo này, không biết sử dụng như thế nào.
- Nhảy vào không?
Lục Dương nhớ ra mình đã từng thấy đại đệ tử của Tứ trưởng lão là Quý Hồng Văn sư huynh sử dụng thủ đoạn tương tự.
- Không khác là mấy.
Đại trưởng lão nhảy vào trong tranh, Lục Dương và Đào Yêu Diệp bắt chước làm theo, cũng nhảy vào theo.
Vừa nhảy vào đã nghe thấy tiếng thác nước ầm ầm, hai người vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện mình đang đứng bên thác nước, thác nước đổ xuống từ trên trời, dần dần tạo thành vô số bọt nước.
Hai người ngồi xuống quan sát cỏ cây ven bờ, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, trên lá còn đọng những giọt nước, không phân biệt được thật giả.
Đây rốt cuộc là tranh, hay trong tranh có thế giới nhỏ?
Đại trưởng lão thấy hai người kinh ngạc, trong lòng vô cùng đắc ý, không có ý định giải đáp cho hai người, điều khiển cuộn tranh, bay về phía Vấn Đạo Tông.
- Ồ, là họa đạo à, không ngờ người tu luyện họa đạo đương thời vẫn khá có bản lĩnh.
Bất Hủ tiên tử hơi kinh ngạc, Nho đạo thánh nhân từ xưa đã có, từ thời thượng cổ đã có không ít đại tu hành giả nghiên cứu họa đạo.
- Cỏ cây sơn thủy này rốt cuộc là thật hay giả?
Lục Dương hỏi.
- Giả, nhưng cũng rất giống thật rồi, nếu đưa hồn cỏ cây vào đó thì sẽ thành thật, loại kỹ thuật này thời chúng ta cũng cực kỳ hiếm.
- Tiên tử biết họa đạo không?
Bất Hủ tiên tử phất tay, tỏ vẻ không quan tâm:
- Tiểu đạo mà thôi, chỉ có mấy tên thư sinh nghèo kiết xác mới dùng, tiên tử ta không thèm học thứ này.
Đại trưởng lão không biết suy nghĩ điều gì, quay đầu hỏi:
- Nói đến họa đạo, ta từng thấy một ghi chép trên sách cổ, thời thượng cổ có hai vị tiên nhân, một vị là Yêu tiên, một vị là Mộc tiên, Yêu tiên bị Mộc tiên giam cầm trong tranh, hai vị tiên nhân vì thế mà đánh nhau, tiên quang tỏa sáng, chấn động vũ trụ, nếu không phải tổ tiên của hai tộc Long Phượng ra tay ngăn cản, điều đình chiến đấu, không biết sẽ phá hủy bao nhiêu tinh tú, mấy quyển sách cổ đều ghi chép lại sự việc này ở các mức độ khác nhau.
- Lục Dương, ngươi quen thuộc với lịch sử thượng cổ, có nghe nói đến chuyện này không?
Lục Dương lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.
Yêu tiên và Mộc tiên, là Kỳ Lân tiên và Tuế Nguyệt tiên sao?
Đã đến lúc sử dụng bàn tay vàng rồi.
- Tiên tử, ngươi có nghe nói đến chuyện này không?
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh đại ngộ:
- Nhớ ra rồi, có một lần Tuế Nguyệt tiên ăn xong cơm của ta, nói năng linh tinh, đã nói đến chuyện này.
- Ngươi hỏi đúng người rồi, ngươi hỏi người khác thì người khác thực sự không biết!
- Trước không nói những chuyện khác, tại sao Tuế Nguyệt tiên ăn xong cơm của ngươi lại nói năng linh tinh?
Bất Hủ tiên tử cảm thấy hơi lạ tại sao Lục Dương lại hỏi loại câu hỏi này, đương nhiên nói:
- Chuyện này không phải rất bình thường sao, ăn no uống say thì mệt rã rời buồn ngủ, Ứng Thiên Tiên, Tuế Nguyệt Tiên bọn hắn thường xuyên ăn xong cơm của ta chóng mặt, một đầu nện vào trên mặt bàn, bên trong miệng nói liên miên lải nhải, đến thời điểm này hỏi bọn hắn cái gì thì bọn hắn đều nói, mà lại nói xong cũng không nhớ rõ mình nói qua cái gì.
- Ngài nói tiếp đi!
Bất Hủ tiên tử tiếp tục nói:
- Tiên tử ta không thèm học họa đạo, Tuế Nguyệt tiên lại rất hứng thú với họa đạo, có chút trình độ, vẽ ra thứ gì đó ngay cả tiên tử ta cũng khó phân biệt thật giả, dù sao hắn cũng là Kiến Mộc thành tinh, đứng trên đỉnh linh hồn cỏ cây, trời sinh đã rất thân thiết với trang giấy.
- Có hai thứ quan trọng nhất đối với một họa sư, một là tiên giấy, hai là tiên bút. Lúc đó, hắn đã thành tiên, nhưng khó có thể tìm được cây bút lông mà tiên nhân có thể sử dụng trên đời, thậm chí ngay cả nguyên liệu để luyện chế tiên bút cũng không có. Không có nguyên liệu, ngay cả Ứng Thiên tiên cũng không thể luyện chế được.
- Tiên giấy thì hắn không lo, hắn có thể lấy một ít mùn cưa từ trên người mình để tạo ra tiên giấy, nhưng tiên bút thì rất khó.
- Nguyên liệu làm tiên bút gần hắn nhất chính là tóc của chúng ta, có lẽ là vì chúng ta đều là người phàm nên không thể luyện thành tiên bút bằng tóc của chúng ta.
Sau đó, hắn chuyển sang nhắm đến Kỳ Lân tiên.
- Kỳ Lân tiên có một chùm lông ở đuôi, rất thích hợp để luyện chế tiên bút.
- Đầu tiên, hắn dùng bút lông bán tiên vẽ một bức Bách thú đồ, trong tranh là một đàn con cái tuyệt đẹp trong mắt yêu thú, sau đó mời Kỳ Lân tiên về nhà làm khách, để ông ấy xem bức Bách thú đồ, thấy Kỳ Lân tiên động lòng, liền nói Kỳ Lân tiên có thể thử vào trong tranh.
- Kỳ Lân tiên mừng rỡ khôn xiết, không nghi ngờ gì cả, cứ gọi Tuế Nguyệt tiên là huynh đệ tốt của mình, rất nhanh sau đó, hắn đã sa vào trong Bách thú đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận