Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 200: Ta vẫn còn là một đứa con nít !

"Cái tên trong hoàng cung kia ở trong cấm địa, hiếm khi ra tay, khả năng là ông ta không lớn."
"Vậy chính là Vân Chi của Vấn Đạo Tông ư?"
"Cũng không đúng, phân thân của ta ẩn nấp bên cạnh Bất Hủ Tiên Nhân, Bất Hủ Giáo vẫn luôn thận trọng cẩn thận, sao có thể để người ta mò tới tận cửa được?"
"Chẳng lẽ Bất Hủ Tiên Nhân thức tỉnh lương tri, cải tà quy chánh, chủ động tự thú với vương triều Đại Hạ hoặc Vấn Đạo Tông, tranh thủ nhận khoan hồng?"
Nhắc tới mấy người trên Đại Lục Trung Ương, bóng người màu đen cảm thấy vô cùng vướng tay.
Từ sau khi thời Thượng Cổ kết thúc, gã đã bắt đầu mưu tính, mọi thứ đều được lên kế hoạch một cách êm xuôi, đáng lý ra sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Hai thời kỳ Đại Càn, Đại Ngu đều không nằm ngoài kế hoạch của gã, tuyên truyền rằng hậu thế sẽ có cơ duyên thành tiên, để mọi người ngủ say, để chúng tỉnh lại vào lúc tranh giành Đại Thế, tung đòn hỏa mù.
Duy chỉ khi tới thời vương triều Đại Hạ, hết lần này tới lần khác xuất hiện những nhân vật nằm ngoài dự tính, xuất hiện người thành tiên.
Người đã thành tiên, không còn là quân cờ nữa, mà là kỳ thủ ngang hàng với gã, điều này buộc gã phải nhiều lần sửa đổi kế hoạch.
"Nhất là người tên Vân Chi kia, tuổi đời nho nhỏ, thiên phú vô song cổ kim."
"Đại nhân, xin hỏi Vân Chi này là..." Người hầu hồi tưởng lại những nhân vật đình đám trên Đại Lục Trung Ương, trong những đại năng có thể chi phối chiều hướng của đại lục không có ai tên Vân Chi cả.
Đại nhân hiếm khi khen người khác, khen không tiếc lời càng là lần đầu tiên, thiên phú của người được gọi là Vân Chi này phải kinh người đến mức nào?
Bóng đen cười gằn một tiếng: "Bất quá chỉ là một con nha đầu trong Vấn Đạo Tông mà thôi. Trăm năm trước ta tới Đại Lục Trung Ương, nó đích thân ra đón ta, còn nhiệt tình hỏi ta là người phương nào, ta lười trả lời, nó cũng chẳng nói được gì."
"Sau đó ta thấy nó có chút bản lĩnh, bèn giao thủ với nó, chỉ bảo vài chiêu, sau khi giao thủ, ta muốn rời đi, nó đuổi mãi không buông, muốn ta chỉ bảo thêm nữa, ta nghĩ giao tình giữa tu sĩ nhạt như nước, cần gì phải cưỡng cầu, duyên phận giữa hai ta chấm dứt tại đây là tốt nhất, chỉ bảo quá nhiều trái lại sẽ ảnh hưởng đến con đường của nó."
"Ta dùng độn thuật trực tiếp rời đi, không muốn dây dưa dài dòng."
"Tu vi của đại nhân đứng đầu Vạn Cổ." Người hầu chắp tay ca ngợi, khiến bóng đen cười ha hả.
Người hầu cảm thấy may mắn, bị cuốn vào cuộc tranh giành Đại Thế, bất cẩn một chút thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vẫn là theo đại nhân an toàn hơn.
Đại nhân có tu vi cái thế, tính kế vạn cổ, ắt hẳn có thể chiếm hết ưu thế trong cuộc tranh giành Đại Thế, gã ta theo sau đại nhân hưởng chút canh thừa, cũng đủ để sống thoải mái cả đời rồi, nếu vận khí tốt một chút, còn có khả năng thành tiên.
Bóng đen nghĩ tới trải nghiệm giao thủ với Vân Chi vào trăm năm trước, cảm thấy mất mặt vô cùng.
Gã đương nhiên không thể nói 'ta thấy con nha đầu đó nhỏ tuổi, chủ động ra tay, ngay sau đó bị đánh cho tan tác, phải trốn chui trốn nhủi.'.
Gã đã sống hết không biết bao nhiêu năm tháng, thế mà lại bị một con bé đánh bại, bị buộc phải bỏ chạy, quả thực là sự ô nhục.
Những lời này không thể nói với thuộc hạ, ảnh hưởng uy tín.
Bóng đen nhớ lại chuyện trăm năm trước, lúc đó, gã chính là muốn đi Bất Hủ Giáo xem thử, còn cách bao lâu nữa mới sản sinh hình thể sơ khai của Đạo Quả, còn chưa mò tới sào huyệt Bất Hủ Giáo, thì đã bị Vân Chi bắt gặp, ngay sau đó triển khai một cuộc đại chiến.
Nghĩ tới thực lực mà Vân Chi thể hiện, bóng đen cảm thấy có thể xưng Vân Chi là người đứng đầu Đại Lục Trung Ương, là trở ngại lớn nhất trong cuộc tranh giành Đại Thế.
Vì vậy từ đó về sau, những người mà gã phái tới Đại Lục Trung Ương đều là phân thân, tránh để bị người ta bắt được.
"Chẳng lẽ vận khí đã đổ dồn hết vào vương triều Đại Hạ?"
Khái niệm về Vận Khí hư vô mờ mịt, có thể thành tiên, ngoài thiên phú và thực lực, còn cần cả vận khí.
Ví dụ như tên có cảnh giới Độ Kiếp học được Ngôn Xuất Pháp Tùy kia, y cũng có khả năng thành tiên, nhưng kết quả là vận khí không tốt, đụng phải Hoàng Đậu Đậu, giữa đường đứt gánh.
Bóng người màu đen suy nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra kết quả, gã dứt khoát từ bỏ vấn đề này.
"Thôi vậy, không nghĩ mấy chuyện đó nữa, nếu phân thân đã bị hạ sát, chứng tỏ chuyện về hình thể sơ khai của Đạo Quả đã bị người khác phát hiện, người của Đại Lục Trung Ương sẽ cảnh giác việc Tiên Nhân trà trộn vào Đại Lục, bị phát hiện sẽ nảy sinh phiền toái không cần thiết, ta tạm thời không tới Đại Lục Trung Ương nữa là được rồi, đợi khi Đạo Quả Bất Hủ tiệm cận thành thục, ta sẽ ra tay đoạt lấy!"
"Nếu ta có thể lấy được Đạo Quả Bất Hủ, thì trong cuộc tranh giành Đại Thế, ta sẽ nắm hết ưu thế!"
"Chỉ là đáng tiếc cho Bất Hủ Tiên Tử, cô ta định sẵn không thể hồi sinh. Ai bảo cô ta nắm giữ Đạo Quả Bất Hủ, nếu cô ta không chết, không ai có thể có được Đạo Quả Bất Hủ."
"Lúc trước quả thật không ngờ, người có thể kết ra Đạo Quả Bất Hủ, lại là cô ta, đúng là khiến người ta ghen tị mà..."
Bóng người màu đen dần đi xa, giọng nói mất hút, rời khỏi nơi này, chỉ còn lại đống xương khô dưới đất.
"Phải xử lý Bất Hủ Giáo thế nào?"
Lục Dương nêu ra nghi vấn, mục đích của chuyên đi lần này đã hoàn thành, tìm được Tổng Bộ Bất Hủ Giáo, bắt được Bất Hủ Tiên Nhân, còn ép một phân thân của kẻ tội đồ đứng sau màn tự hủy.
Giờ chỉ còn lại một vấn đề duy nhất - Nên xử lý Bất Hủ Giáo ra sao.
Tùy tiện xử lý Bất Hủ Giáo, liệu rằng có rút dây động rừng, khiến cho tên tội đồ đứng sau màn phát giác ra điểm bất thường hay không?
Liệu có thể lợi dụng Bất Hủ Giáo để nhử tên đó hay không?
Vân Chi ngạc nhiên nhìn Lục Dương, không hiểu sao hắn lại hỏi vậy.
"Tất nhiên là báo án rồi."
"Hả?"
"Nhiều người như vậy, dù Vấn Đạo Tông chúng ta có bắt hết cũng không thẩm vấn nổi, chi bằng để vương triều Đại Hạ tới xử lý."
Lục Dương suýt chút nữa thốt ra "Vấn Đạo Tông chúng ta còn có thủ đoạn chính quy như vậy sao?"
Trong ấn tượng của Lục Dương, tra tấn ép cung, uy hiếp dụ dỗ, trà trộn vào Ma Giáo, trở thành quán quân trong cuộc thi của Ma Giáo, tất cả những chuyện này chẳng phải đều là do Vấn Đạo Tông làm hay sao?
À đúng rồi, có một nửa trong số đó là do mình làm.
"Khi nào chúng ta đi báo án?" Lục Dương nóng lòng muốn thử, cảm giác triệt phá hang ổ lớn như vậy khá là khoái trá.
Vân Chi suy nghĩ một thoáng: "Bốn ngày trước?"
"Gì cơ?"
Vân Chi giải thích: "Bốn ngày trước, khi vừa vào Tổng Bộ, thì ta đã thần hồn rời thể, đi báo án với vương triều Đại Hạ rồi, còn tại sao chưa động thủ, là vì muốn đợi khi người giai đoạn Trúc Cơ, Luyện Khí tới đông đủ rồi mới thu lưới."
"Tất nhiên, Bất Hủ Tiên Nhân là thu hoạch ngoài ý muốn, chuyện này nằm ngoài dự tính của ta."
Bất Hủ Tiên Nhân cảm thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ, đang yên đang lành mà cứ phải làm ba cái chuyện đoạt xá, chỉ cần ông ta không chủ động ra mặt, cho dù cả Bất Hủ Giáo bị diệt, thì vương triều Đại Hạ cũng không tìm được ông ta.
Vân Chi dời ánh mắt lên người Bất Hủ Tiên Nhân: "Còn ngươi..."
Bất Hủ Tiên Nhân vội nói: "Ta đoạt xá không thành, có thể coi như giết người không thành, chưa đến mức tử hình mà!"
"Ta trước giờ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, chưa từng làm bất cứ chuyện phạm pháp nào cả, đại nhân xem, thậm chí cả bức tượng còn đang xem Hình Pháp."
Lục Dương vừa nhìn, quả thật không sai, trên tay của bức tượng Bất Hủ Tiên Nhân đang cầm quyển Hình Pháp.
Giáo chủ hành động rất nhanh, hình tượng của pho tượng Bất Hủ Tiên Nhân đã được đổi thành tay cầm Hình Pháp, nhằm khuyến khích giáo chúng học tập pháp luật.
"Hơn nữa từ lúc ta có được cái tên, linh hồn mới hoàn chỉnh, từ khi có được tên gọi tới giờ mới qua năm ngày, ta bây giờ chỉ có năm ngày tuổi, còn là một đứa con nít, dựa trên Hình Pháp của Đại Hạ, ta thuộc lứa tuổi không phải chịu trách nhiệm hình sự, không phải gánh chịu trách nhiệm hình sự, không bị xử phạt theo Hình Pháp."
"Ta vẫn còn là một đứa con nít mà, mong bậc đại nhân người độ lượng, rủ lòng thương, tha cho tiểu nhân một lần!"
Lục Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua sắp xuống lỗ của Bất Hủ Tiên Nhân, cảm thấy đặt tên quả không sai.
Những lời vô liêm sĩ như vậy ngươi cũng nói ra được ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận