Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 92: Khu chợ của người tu tiên

Bốn người họ đều mua được những cuốn sách khá ưng ý. Bắt nguồn từ hứng thú đối với lịch sử, Man Cốt đã mua một cuốn Đại Hạ Dã Sử.
Trong đó ghi chép nhiều câu chuyện khiến cho ngay cả Mạnh Cảnh Chu, người biết được nội tình bên trong, sau khi xem xong cũng cảm thấy xứng với chữ ‘dã’ trong đó.
Nói gì đi chăng nữa, bốn người họ đều vừa lòng thỏa dạ.
Đi được một lúc, bọn họ nhận thấy rằng ở xung quanh, số lượng người phàm ngày càng ít, trong khi tu sĩ lại ngày càng nhiều. Như thể có một lực lượng thần bí, tách biệt những người phàm và tu sĩ.
Lan Đình truyền âm cho ba người họ: "Ở phụ cận đã được bố trí trận pháp thuộc dạng xua đuổi, người phàm sẽ bất giác mà rời khỏi nơi đây, nhưng tu sĩ lại không bị ảnh hưởng."
Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh ngộ, nhớ đến tin tức có được khi đi dạo hàng ngày: "Đây là khu chợ mà mỗi tháng chỉ mở một lần, có lẽ là do lễ Thái Xuân sắp đến, nên nơi này mở cửa trước thời hạn."
Lễ Thái Xuân thu hút không chỉ người phàm, mà còn có tu sĩ.
Nơi đây là một khu chợ đúng quy cách, không phải là nơi giết người cướp hàng như chợ đen, bốn người họ còn có thể nhìn thấy bổ khoái đang tuần tra tại đây.
Dù vậy, trong khu chợ cũng có không ít người dùng những phương thức như che mặt, hay mặc áo choàng đen để che giấu danh tính.
Điều này rất phổ biến, một số tu sĩ dùng thân phận người phàm ẩn mình giữa dân gian. Nếu họ đến đây với bộ dạng thật, há chẳng phải là bại lộ thân phận của mình rồi sao?
Chẳng hạn như nhóm người Lục Dương.
Cách che giấu thân phận của bốn người họ đều không giống nhau: Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt chọn cách mặc áo choàng đen, cảm thấy như vậy mới có bầu không khí, thậm chí Mạnh Cảnh Chu còn ‘khặc, khặc khặc’ mà cười lên vài tiếng.
Lan Đình xé đi phù Biến Hình, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp như thu thủy xuân sơn, cô ấy luôn dùng diện mạo thật của mình khi tìm kiếm dấu vết của Ma Giáo trong quận Diên Giang.
Lục Dương thảo luận với Mạnh Cảnh Chu: "Bằng không đệ đánh một bài Tượng Hình Quyền, hoá thành dáng vẻ của huynh?"
Phản hồi mà Lục Dương nhận được là Mạnh Cảnh Chu vỗ chiếc mặt nạ đậu hủ lên mặt của mình.
Lục Dương đeo lên chiếc mặt nạ đậu hũ.
Bên trong khu chợ khá có bầu không khí tu tiên, một lớp màng bảo vệ lớn che phủ cả khu chợ, phát ra ánh sáng êm dịu, khác biệt hoàn toàn so với bầu không khí bên ngoài. Những tu sĩ đã lâu rồi không gặp đang nhắp ly rượu nhỏ ở quán rượu ven đường, say sưa nói về những gì mình đã thấy và nghe trong thời gian gần đây, hay các tu sĩ cãi nhau với thương buôn về giá cả của hàng hóa, dựa vào lý lẽ để tranh luận, cố gắng kiếm vài viên linh thạch từ trên người của đối phương; hoặc lôi đài do quan phủ dựng lên, những tu sĩ muốn đấu pháp đều có thể thỏa chí mà chiến đấu trên lôi đài.
"Mau đến xem, mau đến xem, Đại Lực Đan được luyện chế từ bí pháp luyện đan tổ truyền, ăn vào một viên, sức lớn vô cùng!"
Lục Dương cảm thấy thú vị, hắn lần theo giọng nói mà tìm đến, phát hiện nơi đây là một hiệu thuốc.
Xem ra hiệu thuốc này là do người tu tiên mở, không biết người rao hàng là người học việc hay là Luyện Đan Sư.
"Bao nhiêu linh thạch một viên?"
Người học việc của Luyện Đan Sư nói: "Mười linh thạch một viên, mua ba tặng một, mua năm tặng hai."
Giá cả không đắt, chứng tỏ đối tượng của loại đan này không phải người trong giai đoạn Trúc Cơ như Lục Dương, mà là dành cho những người ở giai đoạn Luyện Khí.
Lục Dương muốn mua hai viên làm kỷ niệm, đây là lần đầu tiên hắn thấy đan dược được luyện chế bởi người ngoài Vấn Đạo Tông: "Tác dụng thế nào?"
"Có thể tăng cường sức mạnh trong thời gian ngắn, sau khi sức mạnh biến mất, sẽ rơi vào trạng thái suy nhược trong nửa ngày."
Lục Dương mua một viên, vừa chuẩn bị rời đi, thì thấy một người bổ khoái đi vào, Lục Dương có chút ấn tượng đối với y, họ Tôn, thủ hạ của Vệ bổ đầu.
"Ta nhận được tố cáo, nói rằng Đại Lực Đan của ngươi dính líu đến quảng cáo sai sự thật."
Người học việc của Luyện Đan Sư thoáng lúng túng, quảng cáo sai sự thật?
Tôn bổ đầu nghiêm túc giải thích: "Dựa trên quy định của pháp luật, khi quảng bá hàng hóa, không thể sử dụng những từ như 'nhất', 'vô cùng'."
"Sau khi tiến hành điều tra, bọn ta phát hiện rằng Đại Lực Đan của ngươi chỉ thích hợp cho các tu sĩ Luyện Khí dưới tầng ba sử dụng, không có công hiệu 'sức lớn vô cùng'. Sau lần cảnh cáo này, mong rằng ngươi sẽ đính chính sự việc này."
Người học việc của Luyện Đan Sư ngoan ngoãn gật đầu, sau khi Lục Dương rời đi, hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ trong hiệu thuốc:
"Mau đến xem, mau đến xem, Đại Lực Đan được luyện chế từ bí pháp luyện đan tổ truyền, ăn vào một viên, sức mạnh có hạn!"
Lục Dương đột nhiên cảm thấy, viên Thập Ngưu Chi Lực Đan do Ngô Minh sư huynh luyện chế đúng thật là không thể bới móc ra vấn đề gì, ngay cả vấn đề phổ biến nhất của đan dược là quảng cáo sai sự thật cũng không có.
Mạnh Cảnh Chu từng thấy qua rất nhiều thứ, ngay trong nhà hắn ta cũng có Luyện Đan Sư tương đối hợp quy cách, nên hắn ta không quá quan tâm đến những đồ vật thường thấy.
"Đây là vật gì?"
Mạnh Cảnh Chu cầm lên một món đồ nhỏ từ trong sạp hàng ở vỉa hè, hai cây gậy gỗ vuông góc dính vào nhau: "Dùng để trải bánh kếp à? Vật này cũng bán trong chợ sao?"
Chủ sạp hàng nhỏ là một người đàn ông trung niên râu ria, khuôn mặt khá nghiêm túc, bình chân như vại, nhắm mắt dưỡng thần, lúc Mạnh Cảnh Chu nói chuyện, y mới gắng gượng mở mắt, vừa nhìn liền thấy có khí phách của bậc thầy luyện khí.
"Vật này gọi là Phi Thiên Côn, đặt trên đỉnh đầu, kích hoạt bằng linh lực, liền có thể xoay lên trời, chỉ cần tu vi Luyện Khí tầng bảy bèn có thể kích hoạt."
Mạnh Cảnh Chu sửng sốt, khu chợ nho nhỏ này quả thật là ngọa hổ tàng long, có bậc thầy luyện khí như vậy.
Nếu không có thủ đoạn đặc biệt, thì chỉ có tu sĩ giai đoạn Kim Đan mới có thể bay trên trời cao, nếu có thủ đoạn đặc biệt, chẳng hạn như Lục Dương trong giai đoạn Trúc Cơ bèn có thể ngự kiếm phi hành, hoặc là Lục Dương dùng Tượng Hình Quyền biến thành tiên hạc, cũng có thể phi hành.
Bất kể là trong tình huống bình thường hay đặc biệt, yêu cầu thấp nhất đối với tu vi cũng là giai đoạn Trúc Cơ.
Mạnh Cảnh Chu chưa từng nghe nói đến Luyện Khí tầng bảy đã có thể bay lên trời.
"Có vẻ như ngươi cũng không tin, không sao, ta sẽ biểu diễn một phen cho ngươi xem." Người đàn ông trung niên râu ria với vẻ mặt đầy tự tin, lấy ra một con khôi lỗi bằng gỗ.
Y buộc Phi Thiên Côn lên con khôi lỗi bằng gỗ, đầu ngón tay phát ra một tia linh khí, đánh về phía Phi Thiên Côn.
Phi Thiên Côn như thể vừa mới tỉnh dậy, ban đầu là từ từ xoay chậm, sau đó tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh.
Phi Thiên Côn mang theo khôi lỗi gỗ cùng bay lên trời, trông có vẻ như không có vấn đề gì.
Nếu nhất quyết phải nói một vấn đề, thì đó là khi Phi Thiên Côn xoay vòng, nó cũng kéo theo khôi lỗi bằng gỗ cùng xoay chung, khôi lỗi gỗ lấy đầu làm trung tâm, cơ thể xoay tròn với tốc độ cao, duy trì chung tần suất với Phi Thiên Côn!
Nếu bên dưới Phi Thiên Côn là con người, thậm chí não cũng bị nó xoay đến nhũn rồi.
"Ngươi xem, ta đã nói chất lượng của khôi lỗi nhà ta rất tốt mà đúng không, xoay nhanh như vậy mà vẫn không hỏng hóc. Không phải ta khoác lác, nhưng khôi lỗi gỗ này của ta ngay cả khi đối mặt với tu sĩ ở giai đoạn Trúc Cơ cũng có thể chiến một trận, giá cả cũng không đắt, chắc giá, tám trăm!"
"Mụ nội nhà ngươi!" Mạnh Cảnh Chu xem như hiểu rõ rồi, đối phương căn bản chỉ là dùng cái mác Phi Thiên Côn để quảng bá khôi lỗi gỗ!
Có thể thấy trong khu chợ đầy những cảnh lừa lọc lẫn nhau, những người chân thành như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã rất hiếm thấy rồi.
Nhóm người Lục Dương chuẩn bị đi dạo một vòng ở khu vực của thương hội Lạc Địa Kim Tiền, nơi đó khá chính quy, sẽ không có những tình huống như vừa rồi.
"Bốn vị quan khách, có cần xem một quẻ không?"
Một giọng nói vang lên bên cạnh bốn người họ, Lục Dương quay đầu lại nhìn, thấy đối phương là một thấy bói, sau lưng treo một lá cờ Bát Quái, trên đó viết: ‘Xem trời xem đất không bằng xem người’, trông có vẻ như làm ăn ế ẩm, không có khách ghé đến.
Thầy bói toán thấy nhóm người Lục Dương chú ý đến mình, lại bổ sung nói: "Không linh nghiệm không lấy tiền, có muốn thử không?"
Lục Dương chú ý thấy trên bàn của y có: la bàn Bát Quái, xúc xắc, văn phòng tứ bảo, chín xu tiền đồng, quả cầu pha lê...
Phàm là vật dụng nào có thể dùng để xem bói đều được bày trên bàn.
Đáng tin không?
Hơn nữa tại sao lại có quả cầu pha lê?
Bạn cần đăng nhập để bình luận