Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 608: Mở ra phong ấn (2)

Hắn đoán được Khổng Hạo giấu thực lực, nhưng không ngờ lại giấu nhiều như vậy.
Lục thiếu giáo chủ rút bảo kiếm ra, đây là thanh kiếm mượn tạm từ bảo khố của tông môn.
Thanh Phong kiếm và Minh Nguyệt kiếm đều đã xuất hiện trên Thánh điển Thanh Châu, không thể sử dụng lại với tư cách thiếu giáo chủ, nếu không sẽ bị lộ tẩy.
Lục Dương liền sử dụng mối quan hệ rộng rãi của mình, để Bất Hủ tiên tử ra mặt đến bảo khố mượn một thanh kiếm.
Lục Dương đối mặt với Khổng Hạo, cau mày, người này thực sự khiến hắn có cảm giác rất nguy hiểm, ngay cả đại tu sĩ tán công trùng tu cũng không khiến hắn có cảm giác như vậy.
- Tàng long ngọa hổ a...
Khổng Hạo biết đối thủ trước mặt rất mạnh, chỉ có chiến đấu hết sức mới có hy vọng chiến thắng.
Hai ngón tay dựng lên trước môi, phun ra hơi lạnh, nhiệt độ trên võ đài dần hạ xuống, Lục Dương hơi nhấc chân, có chút chậm chạp, như thể rơi vào vũng bùn.
- Công pháp hệ băng quả là hiếm thấy...
Ngay sau đó, Lục Dương đột nhiên phát hiện ra nơi không ổn, - Không đúng, không chỉ có hàn khí, trong hàn khí còn lẫn độc khí!
Nếu chỉ đơn giản hiểu lầm là hàn khí, vận công xua tan, chỉ khiến độc khí xâm nhập cơ thể, hấp thụ độc khí nhanh hơn, đến lúc đó, sẽ rơi vào thế bị động.
- Nhưng không sao.
Lục Dương là khách quen của Đan Đỉnh phong, đối với độc khí bình thường đều có sức đề kháng, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì, bảo kiếm bên cạnh khẽ xoay, liền dọn sạch một mảnh đất trống xung quanh.
Không có hàn khí và độc khí.
Các loại pháp thuật của Lục Dương quá có tính biểu tượng, bất kỳ ai nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là hắn, khi hắn làm Lục thiếu giáo chủ, chỉ có thể sử dụng kiếm thuật.
Nhưng may mắn thay, hắn có kiếm linh căn, kiếm pháp siêu quần.
Khổng Hạo nhân lúc Lục Dương dọn dẹp hàn khí và độc khí, gầm lên một tiếng, cơ bắp cuồn cuộn, như một con thú dữ phát điên, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng, rõ ràng là vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Hắn đột ngột lao tới, móng tay dài ra, giống như móng vuốt của yêu thú, va chạm với thanh kiếm, nhưng không bị đứt.
Mắt Lục Dương hơi nheo lại, nền tảng vững chắc mà Khổng Hạo thể hiện không giống như những gì mà một tông môn nhị phẩm có thể bồi dưỡng ra được, không thể chỉ dùng một câu thiên phú dị bẩm để khái quát.
Nhìn hai người đánh nhau trên võ đài, phía dưới hơi kinh hô, so với trận đấu đầu tiên kết thúc nhanh chóng, trận đấu này đánh nhau khó phân thắng bại.
Chỉ có những tu sĩ Hợp Thể kỳ mới có thể nhận ra, trận chiến này là Lục thiếu giáo chủ chiếm ưu thế, cả hai bên dường như công thủ hoán đổi, đánh có qua có lại, nhưng thực ra từ đầu đến cuối đều là Khổng Hạo bị Lục thiếu giáo chủ dắt mũi.
- Chỉ dựa vào như vậy thì không đủ để đe dọa ta.
Lục Dương thầm nghĩ, quyết định dùng hết sức.
Lục Dương xoay cổ tay, mũi kiếm vạch một đường cong trên không trung, từng lỗ chân lông đều phun ra kiếm khí mỏng như sợi tóc, kiếm khí phun trào, tụ lại trên lưỡi kiếm.
Xì.
Kiếm khí ngang dọc, như khói mây, như biển cả mênh mông, quét ngang lục hợp, nuốt chửng trời đất.
Khổng Hạo trực diện đón nhận một kiếm này, dù hai cánh tay đã chặn trước cũng vô dụng, cánh tay máu me đầm đìa, hơi thở trong nháy mắt suy yếu, há miệng thở hổn hển, bị thương không nhẹ.
- Tiểu tử, sắp thua rồi sao?
Một giọng nói vang vọng trong đầu hắn, giọng nói trầm thấp chậm rãi, có thể tưởng tượng ra sự tồn tại của người nói là cường đại như thế nào.
- Liên quan gì đến ngươi?
Kiếm vừa rồi khiến Khổng Hạo nhận ra khoảng cách giữa mình và Lục Dương, đây là khoảng cách về thiên phú, không phải nỗ lực có thể bù đắp được.
Hắn nhìn chằm chằm vào con quái vật qua hàng rào sắt trong tâm trí mình.
Quái vật khổng lồ cười khẩy, chế giễu sự tự phụ của Khổng Hạo:
- Nói chuyện lịch sự một chút, thằng nhóc tự phụ, nếu không có lão tử, ngươi có thể có ngày hôm nay không?
- Ngươi muốn làm gì?
- Từ khi ngươi sinh ra, lão tử đã ở trong cơ thể ngươi, ngươi là người khó chịu như thế nào thì biết rồi đấy, ngươi có vẻ khiêm tốn, nhưng lần chiến đấu nào ngươi chịu thua, ngươi muốn chiến thắng. Ham muốn so với bất kỳ ai đều mạnh mẽ hơn, nếu không như vậy, lão tử cũng không coi trọng ngươi.
- Sức mạnh, thứ ngươi thiếu là sức mạnh, lão tử cho ngươi mượn.
Khổng Hạo im lặng nhìn con quái vật khổng lồ, quả thật, đối phương chỉ cần để lộ một chút sức mạnh từ kẽ hở ngón tay, cũng đủ để hắn lật ngược tình thế và giành chiến thắng.
Nhưng muốn sử dụng sức mạnh của nó, cần phải mở một lớp phong ấn.
Có muốn mở không?
Quái vật khổng lồ nhe răng cười, đôi mắt to lớn của loài thú phản chiếu hình ảnh rối rắm của Khổng Hạo, một khi ngươi sử dụng sức mạnh của ta, thực sự nhận ra rằng đây là phương pháp giúp ngươi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ từng bước chủ động mở khóa phong ấn, đến lúc đó, ta có thể ra ngoài rồi.
Khổng Hạo nghiến răng, quái vật khổng lồ nói đúng, hắn không muốn thua, hắn muốn trở thành nhà vô địch.
Một lớp, chỉ mở một lớp, còn tám lớp còn lại không mở ra là được.
- Ừm?
Cự vật cười thầm, một tầng phong ấn được mở ra, một cỗ sức mạnh không rõ nguồn gốc xuyên qua hàng rào sắt bay ra, gắn chặt vào cơ thể Khổng Hạo.
Bên ngoài, Lục Dương kinh ngạc nhìn Khổng Hạo, hắn cảm thấy trong cơ thể Khổng Hạo có một luồng sức mạnh trào ra, liên tục không ngừng, mang theo hung tính và huyết khí, vô cùng đáng sợ.
Thân thể Khổng Hạo phát sinh biến hóa, thương thế lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục, thân thể trước đó trọng thương giờ phút này đã khỏi hẳn, con ngươi dựng thẳng lên, giống như là Cuồng Sư, lại giống mãnh hổ, da của hắn dâng lên một tầng lông thú, trong lúc nhất thời phân biệt không ra đến tột cùng là mọc ra, hay là linh khí biến thành.
- Rống !"
Khổng Hạo gào thét một tiếng, thanh âm chấn thiên.
Lục Dương dựng tóc gáy, đây chính là nguồn gốc nguy hiểm mà hắn dự cảm.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy trạng thái của Khổng Hạo có chút quen thuộc, giống như mượn sức mạnh không thuộc về mình, tạm thời bị nhập vào vậy.
- Trọng tài, ta tố cáo, hắn gian lận.
Lục Dương từ từ giơ tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Khổng Hạo, sử dụng chiêu thức cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận