Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 42: Truyền thuyết và sự thật thường có sự sai lệch

Sau khi Tề Vũ dâng lễ cho Sơn Thần, liền nhanh chóng cùng mọi người xúm lại một chỗ.

Mọi người đều bị ướt sũng từ đầu đến chân, bị gió lạnh thổi một phát, liền lạnh rùng mình .

"Nếu cứ như thế này thì sẽ nhiễm bệnh mất."

Lão thợ săn đi đến góc miếu, ôm một chùm củi, lộ ra răng cửa mà cười nói: "Những người đi săn như bọn ta đôi khi sẽ trú mưa ở đây, vì vậy bọn ta đã để lại củi lửa ở đây từ trước, đợi đến hôm nay sử dụng."

Tề Vũ mừng rỡ: "Nếu được vậy thì đa tạ."

Lão thợ săn cũng không để tâm: "Không có gì, sinh sống trong vùng núi lớn như thế này cần phải giúp đỡ lẫn nhau, đợi ngày mai khi mưa tạnh, chúng ta đi thu thập lại một ít củi lửa để lại chỗ cũ là được rồi."

Mọi người nhanh tay nhanh chân mà chất củi trên những vệt cháy trên mặt đất, Tề Vũ lấy ra một tấm hỏa Phù bắt lửa lên một nhánh cây, duỗi tay đưa cành cây vào đống củi khô, lại thổi nhẹ và quạt đều, củi khô từ từ được nhóm cháy.

Nhìn ngọn lửa dần dần bùng lên, cảm nhận được sự ấm cúng từ ngọn lửa, có người thở phào một hơi.

"Cuối cùng cũng sống lại rồi."

"Tề đại ca, huynh muốn ăn bánh hạt kê hay bánh hạt gạo?"

"Mỗi thứ một cái?"

Một người trong số họ phân chia lương khô cho mọi người, sau khi mọi người nhận được lương khô, bèn để bên cạnh mép lửa để nướng.

Sau khi nướng ra mùi thơm, A Dược lấy ra hũ dưa muối ngâm tương, để cho mọi người thoa lên bánh, vừa cắn một miếng, hương vị mặn mà ngập tràn trong miệng.

"Tay nghề của A Dược khi làm món dưa muối ngâm tương thật sự không tồi, nếu cho ta nói, A Dược, ngươi không bằng mở một tiệm bán dưa muối ngâm tương, cần chi phải đi theo bọn lái buôn chúng ta?"

A Dược chỉ khẽ cười mà không nói gì.

Tề Vũ nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, bèn hỏi: "Lão Tôn, tại sao lúc nãy ông lại hỏi A Dược có phải bị người đẩy xuống hay không?"

Nhóm người Tề Vũ là lần đầu tiên vào núi, muốn băng qua dãy núi, đi đến quận Thanh Hoài ở đầu bên kia để bán hàng. Họ đã tìm mãi, cuối cùng tìm được người thợ săn già ở địa phương dẫn đường.

Sắc mặt của Lão thợ săn tỏ vẻ nghiêm túc: "Các người có từng nghe qua ma trành chưa?"

Sắc mặt của nhóm người Tề Vũ trở nên nghiêm túc, bọn họ vào Nam ra Bắc, tất nhiên biết một số chuyện về yêu ma, một người trong số họ còn lớn giọng nói: "Ma trành mà ông nói có phải là ma dẫn đường, làm tay sai cho hổ?"

Lão thợ săn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Núi này gọi là Tùng Sơn, đại khái khoảng mười năm trước, một người thợ săn vào núi săn thú, sau đó biến mất, chỉ còn lại một chiếc dép, lúc đó liền có người nói rằng, trong núi xuất hiện một con yêu hổ, ăn thịt người thợ săn đó rồi."

"Ban đầu, mọi người đều không muốn tin, cảm thấy nhà họ đã sinh sống ở đây lâu đời, làm sao có thể xuất hiện yêu hổ?"

"Nhưng theo sự chuyển dời của thời gian, có người nói rằng trong lúc đi săn, chó săn liên tục sủa về một hướng, y nhìn theo hướng đó, bèn sợ đến cứng cả người."

"Đó là một con mãnh hổ sặc sỡ, vóc dáng vừa vặn dài đến bốn mét, mãnh hổ nhảy vọt lên, vồ về phía chó săn, y thấy vậy liền vắt cẳng lên chạy, may mà mãnh hổ không có đuổi theo!"

"Người dân còn phát hiện thỉnh thoảng có người mất tích, vì vậy đã báo cáo tình hình cho quận Thanh Hoài. Sau khi quan lão gia biết được chuyện này, lại bảo ta đi quận Diên Giang, nói rằng núi Tùng Sơn gần quận Diên Giang hơn, bọn ngươi lại chỉ bán thú săn cho quận Diên Giang, đáng lý nên do họ quản."

"Khi đến quận Diên Giang, các vị quan lão gia lại nói rằng núi Tùng Sơn thuộc quận Thanh Hoài, đáng lý nên do quận Thanh Hoài quản lý."

"Đôi co vài lần, cả hai bên cử ra tổng cộng hai vị tu sĩ đi tìm dấu vết của yêu hổ trong núi Tùng Sơn. Liên tục tìm kiếm trong mười ngày, nhưng ngay cả cộng lông hổ cũng không thấy, hai vị tu sĩ đó cảm thấy bọn ta trêu chọc họ, phí công vô ích mà lãng phí nhiều thời gian như vậy. Bọn ta giải thích rằng có thể yêu hổ đang cố tình trốn tránh họ, không dám xuất hiện, nhưng hai vị tu sĩ đó không chịu nghe bọn ta giải thích, phất tay áo rời đi."

"Bọn ta lại đi tìm gặp quan địa phương, nhưng quan phủ không còn để ý đến bọn ta."

"Bọn ta không còn cách nào khác, hầu hết mọi người đều rời khỏi núi Tùng Sơn, tìm kế mưu sinh khác, chỉ còn lại vài lão già như bọn ta, không biết làm gì ngoài săn bắn, nên ở lại đây."

"Sau đó bọn ta lại phát hiện ra rằng, trong khi đi săn bọn ta sẽ gặp những vị khách lữ hành đã mất tích. Những vị khách đó xuất quỷ nhập thần, bất thình lình liền biến mất trước mắt ngươi, bất thình lình lại xuất hiện, xô ngươi một cái."

"Có lúc ta dẫn người vào núi, những lữ khách đó bèn giả vờ tình cờ gặp bọn ta, rồi đưa ra đề xuất, nói rằng dù gì mọi người cũng thuận đường, liệu có thể cho họ đi cùng hay không, ta nào dám đồng ý, gấp rút dẫn mọi người rời đi."

"Những người lớn tuổi trước đây khi còn sống từng kể, nói rằng trên thế gian có một thứ gọi là ma trành. Khi yêu hổ giết người, người đó sẽ hoá thành ma trành, tìm kiếm con mồi thay cho yêu hổ, dụ dỗ người ta đến một nơi, khiến con mồi đó hoá thành một con ma trành mới."

"Tuy nhiên, để đối phó với ma trành cũng dễ, chỉ cần từ chối yêu cầu của ma trành, thì nó sẽ không làm gì ngươi cả."

Tề Vũ vỡ lẽ, trước đó hắn ta còn ngạc nhiên, trong một khu rừng núi lớn như vậy, đáng lý ra phải có rất nhiều thợ săn mới đúng, sao lại tìm cả nửa ngày trời mới tìm được vài người thợ săn, hơn nữa những người thợ săn này lại còn sống chung với nhau.

Thì ra là do sự bức bách của yêu hổ.

Tề Vũ thấy A Dược do dự không quyết, liền hỏi: "A Dược, có điều gì muốn hỏi, thì hỏi đi."

Ban đầu A Dược còn cảm thấy vấn đề của mình hỏi ra thì có chút ngượng miệng, nhưng lão đại cũng nói như vậy rồi, y cũng không che giấu nữa.

"Ta chỉ có một câu hỏi, ma trành này có ma nữ không? Nó có xinh đẹp không? Nó có biết quyến rũ người khác không? Nó có hút dương khí của nam giới không? Liệu có khả năng nào cho ta và cô ấy bắt đầu một mối tình cấm kỵ, cùng nhau trốn tránh sự truy sát của yêu hổ, phiêu bạt giang hồ hay không?"

Mỗi lần A Dược đặt ra một câu hỏi, trên đầu của mọi người lại nhô ra một dấu hỏi, kể cả người thợ săn già cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, A Dược cảm thấy ngại ngùng mà gãi đầu: "Ta thấy trong các thoại bản, tiểu thuyết đều viết như vậy, Thiện Nữ U Hồn, Nhân Quỷ Tình Chưa Phai hay gì đó."

Tề Vũ im lặng một hồi, khẽ vỗ vai của A Dược: "Bớt xem sách lại đi."

Sau đó, Tề Vũ lại tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao các người không báo cáo sự việc này lên cho Ngũ Đại Tiên Môn? Ngũ Đại Tiên Môn gìn giữ chánh đạo, ắt hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ."

"Ngũ Đại Tiên Môn?". Lão thợ săn cả mặt ngơ ngác, chưa từng nghe qua danh xưng này.

"Chính là năm môn phái danh môn chánh phái như Vấn Đạo Tông và chùa Huyền Không, cũng là năm môn phái mạnh nhất trên toàn đại lục."

"Hình như ta từng nghe qua cái tên này." Lão thợ săn nói một cách không chắc chắn, không biết từng nghe nó ở đâu, có thể là trong quán trà dưới núi, có thể là từ những lữ khách vào núi, có thể là từng nghe lúc còn trẻ, có thể là từng nghe lúc về già.

Nhớ không rõ nữa rồi.

Trong thực tế, dân gian đối với chuyện tu tiên gần như không biết gì cả, họ chỉ nghe vì đó là câu chuyện sôi nổi, hiếm lạ.

Còn chưa kể đến việc các câu chuyện truyền miệng dễ bị méo mó, đợi tới khi truyền đến tai của lão bá tánh, thường thường là khác nhau một trời một vực với câu chuyện gốc, không thể tin được.

Ví dụ như Tề Vũ từng nghe nói rằng, sở dĩ Vấn Đạo Tông được gọi là Vấn Đạo Tông, đó là bởi vì tiên đạo mù mịt, mang ý nghĩa vấn đạo từ trời, mà tu tiên cũng là tu tâm, cần không ngừng tự hỏi chính bản thân đang theo đuổi đạo lộ nào, là Chánh Đạo hay Ma Đạo, không được mất đi chủ tâm.

Có một lần, Tề Vũ gặp được đệ tử của Vấn Đạo Tông, hình như tên là Đái Bất Phàm, hắn ta đã hỏi Đái Bất Phàm vì sao Vấn Đạo Tông lại được gọi là Vấn Đạo Tông, hắn ta đến tận bây giờ vẫn nhớ rất rõ câu trả lời của Đái Bất Phàm.

"Ngươi hỏi điều này à, Vậy thì không thể không nói đến người sáng lập đầu tiên của Vấn Đạo Tông chúng ta, Tiên Thiên Đạo Nhân rồi. Tổ Sư Gia đã bỏ ra số tiền lớn để mời người của Thiên Sách Tông để định vị và tính toán vị trí một nơi phong thủy bảo địa, cuối cùng tìm thấy một nơi Tiên Địa hội tụ phong thủy từ tám hướng, còn nói rằng, môn phái nếu muốn trường thịnh, thì cần phải kiến lập môn phái ở một thời gian đặc biệt và một địa điểm đặc biệt."

"Kết quả là, Tổ Sư Gia là người mù đường, rõ ràng là cũng đã đánh dấu hết cả rồi, nhưng vẫn lạc đường. Tổ Sư Gia đành phải hỏi đường từ một lão nông ven đường, nhờ vậy mới tìm được địa chỉ của môn phái, không làm lỡ thời cơ."

"Để cảm tạ lão nông, Tổ Sư Gia bèn đặt tên cho môn phái là Vấn Đạo Tông."

- Giải thích từ "Vấn Đạo Tông" ở đây còn có thể hiểu theo nghĩa là môn phái hỏi đường. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận