Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 199: Là do ai làm?

Bóng đen biết mình không phải là đối thủ của Vân Chi, khoảng cách giữa hai người quá lớn, xác suất gã ta có thể thành công trốn thoát cực nhỏ.
Thà rằng tự hủy nhanh nhất có thể, để bảo toàn an nguy cho bản thể, còn hơn để lộ thân phận của mình.
Nếu bị Vân Chi tìm ra sào huyệt, thì cuộc tranh giành Đại Thế này coi như vô duyên với bản thể.
Chết tiệt, tại sao ở Đại Lục Trung Ương lại có loại người này!
Chẳng lẽ toàn bộ vận khí của đất trời đều tập trung hết ở Đại Lục Trung Ương rồi sao?!
Hơn nữa, tại sao Bất Hủ Tiên Tử lại có thể hồi sinh?
Ngoài mấy người bọn họ ra, còn người nào biết đến sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Tử, càng đừng nói là biết tên của cô ta!
Rốt cuộc là Bất Hủ Tiên Tử đã hồi sinh bằng cách nào!
Duy chỉ khi đọc ra tôn xưng và tên thật của cô ta mới có thể hồi sinh, là ai đã đọc ra?!
Đạo Quả Bất Hủ quả nhiên như lời miêu tả, vạn cổ bất hủ, dầu rằng chết một cách triệt để cũng có thể phục sinh.
Khi bóng đen tự hủy, từng câu hỏi ùa ra trong đầu, không có được đáp án.
Gã ta tự hủy một cách im hơi lặng tiếng, thân thể hóa thành bột mịn, bột mịn hóa thành linh khí, hòa vào giữa đất trời.
"Chạy rồi ư?" Lục Dương nghi hoặc, thủ đoạn của bóng đen quá cao siêu, hắn nhìn không hiểu.
Vân Chi lắc đầu với vẻ thản nhiên, trong ánh mắt toát ra sát khí và sự tiếc nuối: "Không chạy, gã ta tự sát rồi."
"Vậy bản thể của gã ta liệu có biết tình hình ở đây không? Có biết chuyện của Bất Hủ Tiên Tử không?" Lục Dương nhớ tới câu nói của bóng đen trước khi tự hủy 'Đáng tiếc cho bản thể của ta, không tài nào biết được chuyện ở nơi này'.
Là đang tung hỏa mù, hay thật sự là như vậy?
Lời nói của Vân Chi phủ định ý nghĩ của Lục Dương: "Bản thể sẽ không biết đâu, phân thân cũng không dám để bản thể biết."
"Nếu như bản thể có thể biết được tình của phân thân, vậy thì ta sẽ có thể thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân mà tìm ra bản thể."
Lục Dương cũng không hiểu nổi thủ đoạn của đại sư tỷ.
"Chỉ có điều..." Trong ánh mắt Vân Chi chất chứa vài nét nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Chỉ có điều gì cơ?"
"Cảm giác về bóng đen rất quen thuộc, trước đây ta có thể đã từng giao chiến với gã ta rồi."
Lục Dương và Bất Hủ Tiên Tử đều rất kinh ngạc.
Vân Chi tiếp tục nói: "Cũng đã là chuyện khoảng trăm năm trước, ta tình cờ phát hiện có Tiên Nhân xuất hiện tại Đại Lục Trung Ương, ta bắt gã ta phải tỏ rõ thân phận, gã từ chối yêu cầu của ta, sau đó hai người bọn ta bèn giao chiến với nhau."
"Gã ta có lẽ không lường trước được thực lực của ta, vừa giao thủ đã rơi vào thế hạ phong, ta thừa thắng truy kích, đánh gã ta bị thương, gã thấy đánh tiếp cũng không có kết quả tốt, vờ xuất hư chiêu, tấn công thành trì bên dưới, nhân lúc ta bảo vệ thành trì, bỏ chạy mất dạng, khi ta muốn đuổi theo thì gã ta đã biến mất rồi."
"Người đó lấp la lấp liếm, dùng sương mù hỗn độn bao bọc bản thân, chiêu thức sử dụng cũng rất đại chúng, không thể nhìn ra lai lịch, rất giống với bóng đen mà chúng ta gặp hôm nay."
Vân Chi cảm thấy bóng đen hôm nay chính là phân thân của người trăm năm trước đó.
Lục Dương suy ngẫm, nếu như suy đoán của đại sư tỷ chính xác, vậy câu nói của bóng đen 'Quả nhiên, thực lực của ngươi tuyệt nhiên không như những gì ngươi biểu hiện ra ngoài' chính là giả vờ không hiểu rõ thực lực của đại sư tỷ, là lời nói dối.
Lục Dương càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không biết thực lực của đại sư tỷ, thì tại sao phản ứng đầu tiên là tự hủy, mà không phải bỏ chạy, điều này không hợp với lẽ thường.
Bóng đen từ đầu chí cuối chẳng nói được vài câu, hơn nữa có thể phần lớn đều là lời nói dối.
Lão cáo già.
Bất Hủ Tiên Nhân nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, tuy rằng lúc hai vị tiên nữ đánh ông ta không hề nương tay, người sau ra tay nặng hơn người trước, nhưng ít ra không đánh chết ông ta.
Nếu rơi vào tay bóng đen, không những Đạo Quả bị cướp đi, khả năng cao còn bị diệt khẩu.
"Tiên tử có thể đoán ra gã là ai không?" Lục Dương hỏi.
Bất Hủ Tiên Tử nhíu mày, hơi do dự: "Cửu Trọng Tiên giỏi dùng mánh phân thân nhất, nhưng ba người còn lại nếu muốn bắt chước, thì cũng có thể làm được."
"Có khả năng nào ngoài năm vị ra, còn có Tiên Nhân khác không?" Lục Dương tiếp tục hỏi.
Bị Lục Dương hỏi vậy, Bất Hủ Tiên Tử cũng có chút phân vân rồi.
Chẳng lẽ Cửu Trọng Tiên thực sự không phải Tiên Nhân đầu tiên?
"Lúc đó nhóm người bọn cô làm cách nào để xác định Cửu Trọng Tiên là vị Tiên Nhân đầu tiên?"
Bất Hủ Tiên Tử hồi tưởng: "Khi Cửu Trọng Tiên thành tiên, thiên địa nở rộ tiên quang, tiên âm vang vọng, hạt mưa rực rõ sắc màu từ trên trời rơi xuống, mang tới sự chúc phúc và tiếng reo hò, phù hộ chúng sinh. Sau này, khi bốn người bọn ta thành tiên đều không có tình trạng như vậy."
Lục Dương kinh ngạc: "Đây chính là đãi ngộ đặc biệt dành cho người đầu tiên thành tiên sao?"
Vân Chi gật đầu, cô từng thấy trong cổ tịch ghi chép về việc Cửu Trọng Tiên thành tiên, trùng khớp với lời của Bất Hủ Tiên Tử, hoặc có thể nói Bất Hủ Tiên Tử là người trong cuộc, miêu tả một cách chi tiết hơn.
Người đầu tiên thành tiên, quả thực không tầm thường.
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu: "Không, sau này năm người bọn ta ăn cơm, Cửu Trọng tiên uống say, mới nói cho bọn ta biết, đủ loại dị tượng lúc đó, toàn do y tự mình ngấm ngầm bố trí, tốn hết không ít thiên tài địa bảo."
Lục Dương cùng Vân Chi đều trầm mặc.
Sao mỗi lần nghe Bất Hủ Tiên Tử kể chuyện hay tích lạ thời Thượng Cổ, đều có thể làm mới nhận thức vậy?
Lục Dương thậm chí cảm thấy thời Thượng Cổ trong miệng Bất Hủ Tiên Tử, với thời Thượng Cổ của bóng đen thậm chí không cùng một phong cách.
Ở nơi thần bí, bóng người màu đen ngồi trên ngai vàng được xây đắp bằng xương khô.
Gã mở ra tiên nhãn, toả ra vô lượng tiên quang, chiếu sáng cả một phương trời đất.
Vô lượng tiên quang lóe lên rồi biến mất, đống thi thể và xương khô trải đầy đất dưới sự chiếu rọi của tiên quang, trông vô cùng quỷ dị.
Bóng người màu đen từ từ đứng dậy, vận động cơ thể, khẽ nhíu mày: "Sao cái ghế này cấn mông đến thế?"
"Ý tưởng của ai vậy, dùng xương khô chất thành chiếc ghế, ngay cả đệm ngồi cũng không có."
Bóng người màu đen lắc đầu, quyết định đổi chỗ khác để ngủ.
Đột nhiên, bóng người màu đen nhận ra điều bất thường, 'Hửm' một tiếng.
"Đại nhân, sao vậy ạ?" Người hầu cẩn thận hỏi.
"Phân thân ta phái tới Bất Hủ Giáo mất tích rồi?"
Bóng người màu đen từ đầu đến cuối có thể cảm ứng được mối liên hệ với phân thân, phán đoán vị trí của phân thân.
Ngay vừa rồi, phân thân hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gã ta, điều này có nghĩa là phân thân bị người ta xóa sổ rồi.
Phân thân này đã hao tốn vô số tâm huyết của gã, mất đi một cách lãng xẹt như thế, nói không đau lòng là giả.
"Cái gì? Phân thân của đại nhân mất tích rồi?!" Người hầu kinh hãi, biểu cảm không phải đang diễn.
Đại nhân chính là Tiên Nhân, một phân thân của Tiên Nhân đủ sức tung hoành thế giới, sao lại biến mất ở Đại Lục Trung Ương chứ?
Bóng người màu đen suy ngẫm: "Là do ai làm?"
Người đầu tiên mà gã loại trừ chính là Bất Hủ Tiên Nhân, một linh hồn được tạo ra bằng ý niệm, gã có thể đoán ra được tên đó có năng lực đến đâu, không thể im hơi lặng tiếng mà giết chết phân thân của gã.
Trên Đại Lục Trung Ương có khả năng giết chết phân thân của gã chỉ có lác đác vài người.
Lý do mà gã không tự mình đi, mà phái phân thân đi dò xét tình hình, chính là lo sợ bị mấy tên kia ở Đại Lục Trung Ương phát hiện tung tích.
Hiện tại gã vẫn chưa muốn để lộ thân phận.
Gã đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn trên phân thân, ngay cả khi bị bắt, đối phương cũng tuyệt đối không có khả năng dựa vào phân thân mà suy đoán ra thân phận của gã, thậm chí còn có khả năng bị thông tin trên phân thân đánh lạc hướng, mà nghi ngờ các Tiên Nhân khác.
Sống trên đời, thận trọng là trên hết.
Nếu không thì sống một cách vô tư lự giống như Bất Hủ Tiên Tử, nói không chừng ngày nào đó bèn bị người ta hạ sát.
"Là cái tên trong Hoàng Cung sao? Là Vân Chi của Vấn Đạo Tông sao? Hay là người khác?"
Phân thân của gã ẩn náu trong Bất Hủ Giáo, tiếp xúc với Bất Hủ Giáo, chỉ có thể là thế lực vẫn luôn nỗ lực đàn áp Ma Giáo như vương triều Đại Hạ, cùng với những người diệt yêu trừ ma như Ngũ Đại Tiên Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận