Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 261: Lục Thị Tượng Hình Quyền Chi Hoàng Đậu Đậu Quyền

"Mạnh Cảnh Chu, mụ nội nhà ngươi, có ai đánh kiểu như ngươi không hả!" Lục Dương dưới hình dạng con hổ nhìn thấy cảnh này, nổi giận đùng đùng, miệng thốt tiếng người.
Ta ở đây ra sức chiến đấu, ngươi thì chỉ biết ném linh thạch thượng phẩm!
Thế này mà coi được sao!
"Đúng đó, thế này mà coi được sao, sao ngươi ngay cả một viên linh thạch cũng không có?" Hai con yêu thú đang chiến đấu với Lục Dương cũng rất tức giận.
Lục Dương: "Hai ngươi có thể đừng lên tiếng được không? Độ ngầu cũng mất sạch hết rồi".
Hai con yêu thú mắt điếc tai ngơ.
Hai tên bọn chúng đánh nhau cả nửa ngày trời, cũng sắp thua rồi, ngược lại nhìn Yêu Hổ và Sư Yêu, chẳng làm gì cả, khi không lại có được một viên linh thạch thượng phẩm.
Đó chính là linh thạch thượng phẩm đấy, chúng sống lâu đến như vậy, ngay cả một viên cũng không có.
Mối thù huyết mạch cố nhiên quan trọng, nhưng cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng thực tế.
"Hay là hai ngươi qua đánh hắn ta đi?" Lục Dương gắp lửa bỏ tay người, kiến nghị hai con yêu thú đổi mục tiêu.
"Ê ê ê, Lục Dương ngươi không trượng nghĩa!" Mạnh Cảnh Chu ở không xa gào lên, thằng oắt này ghen tị mình có nhiều tiền!
"Đừng có la nữa, hai con yêu thú kia lại quay lại rồi!" Lục Dương thuận miệng nhắc nhở, khiến Mạnh Cảnh Chu thoáng sững người.
Gào !
Một tiếng gầm của sư tử vọng đến, còn khủng khiếp hơn cả sấm sét, nổ vang bên tai Mạnh Cảnh Chu, chấn động đến đầu óc hắn ta quay cuồng.
Sư Yêu và Yêu Hổ cùng lúc quay trở lại, tỏa ra khí tức rùng rợn.
"Bọn ngươi sao còn quay trở lại?"
Yêu Hổ lộ vẻ tham lam: "Nếu như đã có thể lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm, ngươi chắc chắn còn rất nhiều, giao hết ra đây, ta tha cho ngươi một mạng!"
Lông bờm của Sư Yêu lay động, nó nhìn Mạnh Cảnh Chu như thể nhìn thấy chậu châu báu, nghiêm giọng đe dọa: "Nếu không thì chờ bọn ta tóm được ngươi, nuốt sạch linh thạch của ngươi!"
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Tham lam vô độ!"
Hắn ta không muốn chiến đấu, không có nghĩa là hắn ta sợ chúng.
"Bất quá là hai con yêu thú Kim Đan Trung Kỳ, thậm chí còn không xứng làm chó canh cổng cho nhà họ Mạnh bọn ta!"
"Chán sống!"
Yêu Hổ và Sư Yêu nổi giận, muốn xé xác Mạnh Cảnh Chu thành từng mảnh!
"Hám Thiên Lục Thức!" Mạnh Cảnh Chu không đùa giỡn nữa, trợn tròn hai mắt, như thần linh trừng mắt, oai nghiêm bất khả xâm phạm.
Qua việc không ngừng rèn luyện La Hán Quyền, hắn ta đã có cảm ngộ mới về Hám Thiên Lục Thức, uy lực còn mạnh hơn trước!
Mạnh Cảnh Chu như thể quỷ mị, bước chân hỗn loạn nhưng thần tốc, luồn lách trên chiến trường, nắm đấm vung lên như gió, nện về phía hai con yêu thú.
Yêu Hổ và Sư Yêu trong lúc sơ ý, đều ăn trọn một cú đấm, miệng hộc máu tươi.
Bọn chúng thầm kinh hãi, trước đó vừa nhìn thấy bọn chúng bèn vung tiền, vốn tưởng là một thiếu gia nhà giàu vô tích sự, không ngờ chiến lực lại kinh khủng như vậy!
Con mãng xà mình đầy hoa văn, hai mắt đỏ ngầu, triệt để bị Đào Yêu Diệp chọc giận, mắt rắn trừng to, tìm kiếm bóng dáng khiến người ta phiền não đó, toan nuốt sống con tiểu nha đầu từ đầu chí cuối giỡn mặt với mình.
Sức mạnh tinh thần của yêu thú bẩm sinh yếu kém, tu sĩ thiện nghệ ảo cảnh như Đào Yêu Diệp là khắc tinh tự nhiên của yêu thú.
Đánh nhau đến giờ, con mãng xà mình đầy hoa văn vẫn chưa chạm đến vạt áo của Đào Yêu Diệp.
Răng rắc !
Một âm thanh trong trẻo vang lên, như mặt gương vỡ tan, lộ ra chân tướng bên dưới mặt gương.
"Tìm thấy ngươi rồi!" Con mãng xà mình đầy hoa văn cuối cùng cũng đánh tan ảo cảnh, tìm thấy Đào Yêu Diệp.
Đào Yêu Diệp dường như không lường trước được biến cố như thế này, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, tay chân luống cuống.
Nó há to cái miệng gớm ghiếc, nuốt chửng Đào Yêu Diệp đang sợ hãi và tuyệt vọng.
Đào Yêu Diệp liều mạng chống cự, vẫn không địch lại con mãng xà mình đầy hoa văn, từng chút một bị nuốt vào bụng.
Ở cách đó không xa, Đào Yêu Diệp chống ô giấy đỏ, thân hình mờ ảo, nhìn con mãng xà mình đầy hoa văn nuốt đuôi của chính nó, cô khẽ lắc đầu.
Đào Yêu Diệp trông như đang trêu đùa mãng xà, trên thực tế chỉ có bản thân cô biết chuyện này nguy hiểm đến nhường nào.
Con mãng xà mình đầy hoa văn là yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ, Đào Yêu Diệp dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể khiến mãng xà lạc lối trong ảo cảnh.
Đào Yêu Diệp thoáng sơ ý một chút thì sẽ khiến cho mãng xà đánh tan ảo cảnh, đến được thực tại.
Lúc đó thì cô sẽ rất nguy hiểm.
"Đúng là thiếu thủ đoạn công kích mà." Đào Yêu Diệp nhận ra khiếm khuyết của mình, giả dụ cô có phương thức công kích như Lục Dương, thì cô đã đánh bại con mãng xà này từ lâu rồi.
Ảo cảnh có thể giết người, nhưng tiền đề là đối thủ tiến sâu vào ảo cảnh.
Đào Yêu Diệp có tự tin rằng có thể khiến tất cả tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ ngoại trừ Lục Dương, đều chìm sâu vào ảo cảnh, giai đoạn Kim Đan thì vô cùng gian nan rồi.
Điều này đồng nghĩa với việc cô khó có thể giết chết kẻ địch cao hơn cảnh giới của mình.
Còn về Vũ Hóa Tiên Thể, thì lại tập trung vào phòng thủ chứ không phải tấn công.
Việc mà bây giờ cô có thể làm chỉ là giam cầm con mãng xà này.
Theo việc Man Cốt không ngừng hô hoán tên của Bất Hủ Tiên Tử, huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ vốn đã ngủ yên từ lâu bắt đầu bùng nổ, như núi lửa phun trào, không thể ngăn cản.
Thân xác của Man Cốt liên tục được cường hóa, lúc mới bắt đầu chiến đấu, còn ở trong thế hạ phong khi đối mặt với yêu thú khoác giáp cảnh giới Kim Đan Hậu Kỳ, đến bây giờ đã có thể hoàn toàn ngang tài ngang sức.
Đây là chuyện vô cùng khủng khiếp, thân xác của giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kỳ sánh ngang Kim Đan Hậu Kỳ.
Man Cốt nhận ra rằng trong thời Thượng Cổ, có lẽ trong Man Tộc Thượng Cổ ai nấy đều có khả năng như vậy, điều này đồng nghĩa với việc sự chúc phúc của tiên tử đã trực tiếp nâng cao chiến lực của Man Tộc Thượng Cổ.
"Bất Hủ Tiên Tử thiên hạ vô song!"
Yêu thú khoác giáp định đánh bài chuồn, nó cảm nhận được mối đe dọa từ trên người Man Cốt, không phải đến từ bản lĩnh của Man Cốt, mà là nỗi khiếp sợ bắt nguồn huyết mạch.
Trước đây, căn nguyên huyết mạch của yêu thú khoác giáp vừa sợ hãi vừa căm thù Man Cốt, thù hận át cả sợ hãi.
Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi dần át đi thù hận.
Lục Dương hóa thân thành mãnh hổ, ứng phó với hai con yêu thú Kim Đan Trung Kỳ hãy còn dư sức.
Ngay lúc Lục Dương chuẩn bị đánh lên hồi trống xung trận giết chết hai con yêu thú này, thì thính giác của dã thú giúp hắn nhận ra điều bất thường.
Oa !
Từ xa truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh, khiến Lục Dương rợn tóc gáy.
Nơi đây là rừng già, xung quanh toàn yêu thú hung ác, sao có thể có trẻ sơ sinh?
Hai yêu thú thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi của nhau.
"Nó đến rồi!"
Lục Dương ngơ ngác: "Ai cơ?"
Hai con yêu thú không trả lời, tiếng khóc của trẻ sơ sinh càng lúc càng gần.
Đột nhiên, tiếng khóc ngưng bặt, một luồng khí tức xa xưa khiến mọi người run sợ bộc phát.
"Đánh nhau cả nửa ngày trời như vậy, mà ngay cả mấy tên Nhân Tộc cũng giải quyết không xong ư?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của mọi người, Lục Dương khôi phục lại hình người, giơ kiếm Thanh Phong đề phòng.
Chủ nhân của giọng nói chậm rãi bước ra khỏi rừng, lộ ra chân thân, chín cái đầu rắn, thân hình to lớn, cao hơn mười mét.
Lục Dương chậm rãi thở ra một hơi: "Cửu Anh."
Yêu thú Thượng Cổ, Cửu Anh.
Nhìn từ ngoại hình, đây không phải nhánh phụ của yêu thú Thượng Cổ như Yêu Hổ và Sư Yêu.
Đối phương là Cửu Anh thuần huyết.
"Hai tên bọn ngươi, theo ta hợp sức giết tên Nhân Tộc cầm kiếm này!" Cửu Anh nói với giọng điệu ra lệnh, nó cũng bị huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ thu hút, vừa đến chiến trường, thì nó đã nhận ra Lục Dương là người mạnh nhất trong số bốn người, muốn giết Man Cốt thì ắt phải giết Lục Dương trước.
Hai con yêu thú biết được sự đáng sợ của Cửu Anh, chẳng dám không tuân lời.
"Tiên tử, đối phương là cảnh giới gì?"
"Kim Đan Hậu Kỳ Đỉnh Phong."
Lục Dương lộ vẻ khó xử.
Cửu Anh thuần huyết Kim Đan Hậu Kỳ, cộng thêm hai con yêu thú Kim Đan Trung Kỳ, với năng lực hiện tại của hắn, chắc chắn là đánh không lại.
Bốn người bọn họ muốn rời đi lúc nào cũng được, phù truyền tống định hướng của Mạnh Cảnh Chu không phải mua để trưng.
Lý do mà họ mãi vẫn chưa đi, bắt nguồn từ sự ăn ý giữa hắn và Mạnh Cảnh Chu.
Cả hai đều nhận ra đây là cơ hội tôi luyện tuyệt vời cho Man Cốt và Đào Yêu Diệp, kẻ địch vừa hay nằm giữa mức có thể đánh thắng và không thể đánh thắng, cơ hội do duyên trời khó cưỡng cầu.
Lục Dương liếc mắt về phía Man Cốt, Man Cốt đang quyết đấu với yêu thú khoác giáp, huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ được kích hoạt liên tục.
Quá trình này tốt nhất không nên gián đoạn.
Mạnh Cảnh Chu và Đào Yêu Diệp đều đang vướng tay vướng chân.
Nếu đã như vậy thì chỉ có thể mình hắn đối phó Cửu Anh.
"Này này, ngươi chắc chắn là đánh không lại đâu!" Bất Hủ Tiên Tử lo lắng thay cho Lục Dương.
"Đánh được, ta còn có một chiêu, trên lý thuyết thì khả thi, nhưng chưa từng dùng qua, cần sự trợ giúp của tiên tử."
"Hửm?"
Trong hiện thực, Lục Dương từ từ nhắm mắt, như thể đang ngủ, thân thể lắc lư, tư thế biếng nhác.
Chín cái đầu của Cửu Anh đồng thời lộ ra nụ cười gằn: "Thụy La Hán Quyền? Đợi ngươi đạt đến giai đoạn Kim Đan thì bộ quyền pháp này có lẽ mới có tác dụng với ta."
"Không, đây không phải Thụy La Hán Quyền, mà là quyền pháp do ta tự sáng tạo, Lục Thị Tượng Hình Quyền."
"Lục Thị Tượng Hình Quyền?" Cửu Anh vô thức lặp lại một phen.
Theo sự biến đổi động tác của Lục Dương, thân hình của hắn nhỏ đi, dung mạo dần có hơi hướng trở nên nữ tính.
"Hư trương thanh thế!" Một con yêu thú lạnh lùng hừ một tiếng, tiên phong lao về phía Lục Dương.
Nắm tay nhỏ nhắn đấm vào mặt yêu thú, nhanh đến cùng cực, con yêu thú kia hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một quyền nện bay ngược ra ngoài.
Sắc mặt của Cửu Anh lặng như tờ, nhìn chằm chằm Lục Dương.
Bây giờ Lục Dương đã triệt để thay đổi tướng mạo, trở thành một thiếu nữ nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp tuyệt trần.
"Lục Thị Tượng Hình Quyền - Hoàng Đậu Đậu Quyền, mong chỉ giáo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận