Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 477: Ngươi chính là Lục Dương mà ban giám khảo cũng dám đánh kia? (1)

- Diệp huynh, ngươi...
Hai người khác giật mình nhìn thanh niên thanh tú.
Diệp huynh cười khổ gỡ viên ngọc bội ở cổ, hầu kết xẹp xuống, dáng vẻ thanh tú ban đầu trở nên kiều mị, lộ ra đôi mắt to ngập nước, tóc xõa dài, rủ xuống đến bên hông, trước ngực trở nên căng phồng.
Nhìn thấy Diệp huynh từ nam biến nữ, hai tên đồng bạn càng ngày càng kinh ngạc.
Ba người bọn hắn quen nhau không quá lâu, lúc xông xáo trong giao hồ vô tình gặp phải, bọn hắn cảm giác hành tẩu giang hồ cần phải có cái chiếu ứng, tính cách cũng chỗ được đến, liền kết bạn mà đi.
Không ngờ ở cùng một chỗ trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp huynh lại là nữ tử? !
- Chả trách Diệp huynh ngươi lúc tắm rửa xưa nay đề không cùng với chúng ta, mỗi lần dừng chân đều muốn ba người chúng ta tách nhau ra ở, lúc chúng cởi đồ ngươi lại đỏ mặt, yêu cầu chúng ta không cởi!
- Còn nữa, chẳng lẽ đêm đó ta nói nhìn thấy trong hồ có nữ tử tắm rửa, cũng là ngươi!
Văn Nhân huynh nghĩ thông suốt một ít chuyện, lúc ở bên ngoài đường đóng quân, trời tối yên lặng, hắn đi bên hồ giải quyết nỗi buồn, ở dưới ánh trăng, nhìn thấy một nữ tử dáng vóc thướt tha tắm rửa, tựa như tiên nữ trong hồ, đáng tiếc bị giới hạn điều kiện, cũng không thấy rõ gương mặt tiên nữ.
Đợi đến ngày thứ hai nói chuyện này với đồng bạn, Diệp huynh cười nói hắn ngủ mơ hồ.
- Ta nói dối, thật ra ta là người Diệp gia ở Lương Châu.
Diệp huynh, hoặc bây giờ phải nói là Diệp tiểu thư xấu hổ nói, nàng nữ giả nam trang, từ Lương Châu đi đến Hoang Châu, luôn cùng hai người này làm bạn.
Lương Châu Diệp gia, là thế gia tiếng tăm lừng lẫy Lương Châu, tổ tiên đi ra Đại tướng nơi biên cương, cũng đi ra đại tu sĩ.
- Đây là ngọc bội mà mẫu thân ta đưa, mẫu thân nói trước kia nàng đi ra ngoài lịch luyện, du tẩu giang hồ, nữ giả nam trang, quen biết phụ thân, dựa vào chính ngọc bội này, chưa hề bị người khám phá, hôm nay không biết tại sao lại bị vị sư huynh này khám phá.
Lục Dương cười không đáp, không có ý tốt không khai Mạnh Cảnh Chu ra.
Nụ cười của hắn trong ánh mắt của Diệp tiểu thư lại là nụ cười thần bí.
Diệp tiểu thư thầm thở dài, quả nhiên giang hồ nhân sĩ cao thâm mạt trắc, tùy tiện ở ven đường gặp một vị người qua đường, đều có thể khám phá ngụy trang của mình.
Nhưng nếu đã nhìn thấu thân phận, Diệp tiểu thư cũng không còn xoắn xuýt chuyện này, quay đầu đối mặt Văn Nhân huynh, hàm tình mạch mạch.
- Văn Nhân huynh, ta thích ngươi, ngươi còn nhớ lúc chúng ta gặp kiếp tu, ngươi thay ta ngăn lại một đao, cứu ta khỏi kiếp tu, từ thời điểm đó ta đã thích ngươi!
Văn Nhân huynh không ngờ hảo huynh đệ Diệp huynh đột nhiên nói như vậy, có chút không biết làm sao.
Cũng may hắn rất nhanh đã trấn định lại, khe khẽ thở dài, gỡ xuống ban chỉ.
Thân thể của hắn xảy ra biến hóa, cánh tay tinh tế, tóc ngắn dài ra, trở thành tóc dài xõa vai, quần áo trước ngực căng ra, sung mãn mượt mà.
Chỉ có làn da không thay đổi, vẫn là màu đồng cổ như cũ, nhìn rất khỏe mạnh.
- Thật có lỗi, thật ra ta cũng là nữ giả nam trang.
- Ngươi còn nhớ lúc ta thay ngươi ngăn lại một đao kia, từ chối ngươi chữa thương, yêu cầu ta một mình một người trị liệu không, đây chính là nguyên nhân.
Diệp tiểu thư trầm mặc.
Thất tình tới cũng thật nhanh, rồi đi cũng nhanh a.
Lục Dương, Diệp tiểu thư, Văn Nhân tiểu thư ba người quay đầu cùng nhau nhìn về phía Triệu huynh trong trạng thái bệnh tật, ý tứ rất rõ ràng, tới phiên ngươi.
Triệu huynh giận tím mặt:
- Ta là nam!
Ba người bọn họ kết bạn mà đi, chỉ có một mình hắn thành thật!
Triệu huynh là lão giang hồ, Diệp gia tiểu thư cùng Văn Nhân gia tiểu thư lần đầu tiên xông xáo giang hồ, nhưng hắn đã xông xáo hai ba năm, kinh nghiệm phong phú.
Ba người đồng hành, hắn kinh nghiệm phong phú, là đại ca trong ba người.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, ba huynh đệ đang vui vẻ, kết quả chỉ mỗi hắn là nam nhân!
Như vậy sao có thể tiếp tục đây!
Lục Dương vỗ vỗ bả vai Triệu huynh, để bày tỏ an ủi.
Triệu huynh hoàn toàn không hề có cảm giác được an ủi.
May vẫn còn hoạt thi của hắn, sẽ không lừa gạt hắn.
Mắt Diệp gia tiểu thư đỏ lên, lưu luyến không rời nhìn đám người:
- Ta đi ra từ trong nhà đã được người trong nhà đồng ý, nhưng bọn họ yêu cầu ta không thể bại lộ thân phận nữ tử, một khi bại lộ, sẽ phải lập tức về nhà.
Lúc đầu nàng còn định dù bại lộ thân phận, nhưng có thể thổ lộ cùng Văn Nhân huynh, bại lộ thân phận cũng coi như đáng giá, nếu như Văn Nhân huynh tiếp nhận lời thổ lộ của nàng, nàng liền có thể để Văn Nhân huynh ở rể Diệp gia, hưởng thụ sinh hoạt đại phú đại quý.
Bây giờ xem ra, là nàng mơ mộng hão huyền.
Nàng không chỉ bại lộ thân phận, dựa theo yêu cầu nhất định phải về nhà, còn thổ lộ thất bại, bị từ chối ngay tại chỗ.
Gò má nàng nóng đỏ lên, dù gia tộc không yêu cầu về nhà, nàng cũng không tiện tiếp tục đợi ở chỗ này.
Văn Nhân gia tiểu thư cũng lộ ra thần sắc tương tự, không muốn từ biệt với đá người, ngữ khí trầm thấp:
- Ta là là người Văn Nhân thế gia ở Lương Châu, tình huống cũng giống như Diệp tiểu thư, nhóm lão trong tộc ban nhẫn linh bảo phẩm chất cực cao, tuyệt đối không có khả năng bị nhìn thấu, chỉ có ta chủ động bại lộ thân phận mới có thể bị nhìn thấu, bây giờ ta chủ động bại lộ thân phận, không còn cách nào khác chỉ có thể về nhà.
Lúc Lục Dương nói “ba người các ngươi ai nữ giả nam trang”, sắc mặt nàng cũng đại biến, nghĩ rằng Lục Dương nhìn thấu ngụy trang của mình, nàng đang muốn tháo nhẫn xuống, giải trừ ngụy trang, tỏ tình với Diệp huynh, không ngờ Diệp huynh vượt lên trước một bước tự bạo, nàng chậm một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận