Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1340: Thư mời

Thiếu niên đang phi nước đại trong mưa to tầm tã, phía sau hắn ngổn ngang lộn xộn trưng bày lấy mấy cỗ thi thể, máu tươi hòa với nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất. Hắn đẩy cửa gỗ ra, nhìn thấy tiểu muội bình yên vô sự, cũng mặc kệ mặt đất nhiều vũng bùn, đặt mông ngồi tại cửa ra vào, cười to lên. Cười cười, hắn liền khóc lên, đứng dậy ôm thật chặt lấy tiểu muội, giống như là gặp lại được trân bảo mà hắn đã mất, không nguyện ý buông tay.
"Tiểu muội, ngươi rốt cục an toàn."
Tiểu muội bị thiếu niên làm cho không biết làm sao, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải vỗ nhẹ phía sau lưng thiếu niên. Đương nhiên lúc này muốn nói lời trấn an gì đó, lại phát hiện thiếu niên đã ghé vào bờ vai của nàng ngủ thiếp đi.
Thiếu niên làm một giấc mộng rất dài rất dài. Hắn mộng thấy mình trơ mắt nhìn tiểu muội chết tại trước mặt, hung thủ còn giết chết hắn. Nhưng hắn cũng không chân chính chết đi, mà là về tới một ngày trước khi tiểu muội xảy ra chuyện. Hắn coi đây là một giấc mộng, không có suy nghĩ nhiều, nhưng khi hắn phát hiện cảnh trong mơ lại đang biến thành sự thật, lập tức hoảng hồn, hết thảy trải nghiệm mọi thứ bình thường chính như lần trước, tiểu muội chết ở trước mặt hắn. Đương nhiên hắn lại lần nữa trở lại một ngày trước đó, hắn bức thiết muốn nói với tiểu muội hắn đã trải qua hết thảy, nhưng đang lúc hắn muốn nói, mắt tối sầm lại, bóng tối vô tận bao phủ lấy nó, hắn lại lần nữa về tới nguyên điểm.
Không thể đem sự tình ly kỳ phát sinh ở trên người mình nói ra, đây là gợi ý mà hắn đã đạt được trong cõi u minh. Vì cứu vớt tiểu muội, hắn trải qua nhiều lần luân hồi, dựa vào mỗi một lần ở trong luân hồi lấy được nhận thức, âm thầm bố cục, rốt cuộc tại lần luân hồi thứ bảy, hắn mới giải quyết hết hung thủ, tiểu muội còn sống. Hắn mở mắt ra, nằm ở trên giường, quần áo dính bùn được tiểu muội cởi ra, thân thể cũng được tiểu muội lau sạch sẽ, trong một phòng khác truyền đến tiếng nước, đại khái là tiểu muội đang giúp hắn giặt sạch quần áo. Thiếu niên chưa hề cảm thấy giường là chỗ ấm áp như thế. Hắn giơ tay phải lên, giống như là ngắm nghía năm ngón tay, lại giống là đang nhìn nóc nhà, nhớ lại bảy lần luân hồi kia, tựa như cảnh bình thường trong mơ. Thiếu niên tự lẩm bẩm, ánh mắt để lộ ra một tia mê mang:
"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Cho dù là những gì đã trải qua của tu tiên giả được kể bên trong Bình thư, cũng không có những chuyện tương tự. Bảy lần luân hồi cũng không phải là điểm cuối cùng của sự kiện luân hồi, mà là điểm xuất phát của sự kiện luân hồi. Từ đó về sau, Lục Dương lại gặp luân hồi to to nhỏ nhỏ hơn trăm lần. Chuyện này khiến cho Lục Dương càng phát ra cảm giác không giống như là người sử dụng Tuế Nguyệt đạo quả đang chơi đùa, cũng không giống như là đang tiến hành chiến đấu. Lục Dương một phương này cũng một mực không có tìm được tin tức của người sử dụng Tuế Nguyệt đạo quả . Theo Đại sư tỷ nói, Khương Bình An tại mấy lần trong luân hồi vận dụng Quốc Vận chi lực quan sát toàn cảnh Đại Hạ, ý đồ tìm kiếm điểm cùng với lần luân hồi trước đó có sự khác nhau, cũng không có tìm được đầu mối gì hữu dụng. Lục Dương đi đến Tiên cung tìm Ứng Thiên Tiên, Ứng Thiên Tiên cũng không có đầu mối gì, chỉ nói đại khái là cơ duyên chưa tới, nếu có duyên kiểu gì cũng sẽ gặp phải. Lục Dương giúp Ứng Thiên Tiên phiên dịch một chút: Ta cũng không biết làm sao tìm được người sử dụng Tuế Nguyệt đạo quả. ĐỉnhThiên Môn phong, Lục Dương thu hồi kiếm khí, biểu thị lần này tu luyện kết thúc. Lục Dương mỗi lần tu luyện đều lo lắng đề phòng, sợ gặp phải một lần thời gian đảo lưu, một lòng tu luyện. Nhờ phúc của người sử dụng chưa từng gặp mặt kia, Lục Dương đã để phó mặc sáu trăm canh giờ thành quả tu luyện.
"Vậy thì tôi luyện tâm cảnh."
Lục Dương tự an ủi mình.
"Nhị đương gia, có một phong thư cho ngươi."
Vân Mộng Mộng quơ phong thư màu nâu nhạt chạy tới.
"Thư của ta?"
Lục Dương nhận qua phong thư không ít, dù sao hắn cũng nổi tiếng ở bên ngoài, không những tu vi cao trải nghiệm phong phú, tính cách cũng ôn hòa, thường xuyên có tu sĩ, phàm nhân gửi thư tới, có người nói muốn gặp hắn một lần, có người nói muốn xin chữ ký của hắn, có nói muốn giao lưu tâm đắc, còn có người trực tiếp thổ lộ. Lục Dương còn tưởng rằng lúc này lại là người nào ngưỡng mộ gửi thứ đến, khi mở phong thư ra mới phát hiện không phải."
"Phật quốc Khai Hoàng tự gửi đến?"
Lục Dương đối với Khai Hoàng tự này hoàn toàn không có ấn tượng, xem xong nội dung bên trong thư bừng tỉnh đại ngộ."
"Thì ra lai là mời ta giữ thể diện."
"Giữ thể diện?"
"Vân Mộng Mộng không hiểu."
Khai Hoàng tự ở trong thư nói thời điểm Thích Thiền sư đệ ở Khai Hoàng tự luận pháp, đề cập qua chuyện của ta, đúng lúc bọn hắn muốn tổ chức lễ tắm Phật, còn có tu sĩ luận võ gì đó, hy vọng ta nể mặt đi đến nơi đó của bọn hắn làm ban giám khảo."
Phật quốc thực hành chính là hệ thống quản lý chính giáo hợp nhất, nói cách khác Khai Hoàng tự không chỉ có là chùa miếu, còn quản lý thành trì nơi đó, tương đương với quan phủ của chúng ta."
Nhưng Khai Hoàng tự không phải chùa miếu lớn, quản lý cũng không phải là đại thành trì, bọn hắn mời ta đi qua, khả năng mượn thanh danh của ta để giữ thể diện là chiếm đa số."
Nếu là đại thành trì cùng với chùa miếu lớn, Lục Dương tóm lại là phải có chút ấn tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận