Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 148: Động Tiên Tam Lập

"Di tích động tiên gì?" Mạnh Cảnh Chu không có mặt trong lúc dùng nghiêm hình tra khảo.
Lục Dương giải thích: "Người mà chúng ta tra khảo tên là Tam Lập Chân Nhân, lão ta để lại một động tiên, Quy tắc là chỉ cho phép những người ở giai đoạn Trúc Cơ trở xuống vào trong, bên trong cất giữ của cải cả đời của lão ta."
"Của cải cả đời của tu sĩ giai đoạn Hợp Thể?" Mạnh Cảnh Chu hít sâu một hơi, Lục Dương thì không có khái niệm gì, nhưng hắn ta biết rằng tài sản của tu sĩ giai đoạn Hợp Thể đáng gờm đến nhường nào. Chỉ cần nhìn những vị trưởng bối trong nhà là đã biết được, đó quả thật là một khối tài sản dù có tiêu pha phung phí cả đời cũng không thể tiêu hết, hắn ta từ nhỏ bèn đã rất ngưỡng mộ.
Nếu có thể có được nó, hoặc có thể được chia một phần nho nhỏ, thì cũng đã phát tài rồi.
Ngay cả Vấn Đạo Tông, một tông môn lớn như vậy, cũng không thể bỏ qua tài sản của một tu sĩ giai đoạn Hợp Thể!
"Hơn nữa chỉ những người ở giai đoạn Trúc Cơ mới có thể vào, hehe, đây không phải là tạo cơ hội cho hai người chúng ta sao?" Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cười khúc khích, những bí cảnh giới hạn cảnh giới như thế này phù hợp nhất để họ phát huy.
Đại sư tỷ dẫn họ đến đây, chắc hẳn là đã cân nhắc đến tài hoa của họ, muốn để cho hai người họ đi vào di tích động tiên.
Tốc độ bay của mây Tường Vân rất nhanh, những người dưới mặt đất ngước lên nhìn trời, chỉ trong nháy mắt, một đám mây đã bay vút qua, nhanh đến nỗi như thể vừa rồi là ảo giác.
Không lâu sau, ba người họ đã đến vị trí mà Tam Lập Chân Nhân nói.
Cách phân định khu vực trong thời Đại Ngu có chút khác biệt so với ngày nay, theo cách nói hiện nay, di tích động tiên của Tam Lập Chân Nhân nằm ở phía đông Ký Châu, quận Hoa Vân, dưới cái cây thứ mười sáu khi đếm xuống từ trên đỉnh núi Đại Lang.
Vân Chi vuốt ve thân cây, cảm nhận được sự dao động của không gian, xác nhận rằng ở đây quả thực có một động tiên.
Vị trí của động tiên khá kín đáo, khó lòng dò xét, mạnh như Vân Chi, cũng cần phải ở rất gần mới biết được có động tiên hay không.
Động tiên của Tam Lập Chân Nhân vẫn chưa bị ai phát hiện.
Vân Chi dùng ngón cái và ngón giữa gõ nhẹ vào thân cây, cùng với một cơn xoáy, một cửa hang tối mù xuất hiện trước mặt ba người họ.
Miệng hang có hình dạng của một vòng xoáy màu đen, không gian màu đen không ngừng xoay vòng, bên trong không gian có phù văn chớp nhoáng, đồng nghĩa với việc đã được người ta thêm vào quy tắc , đây là động tiên có chủ, không thể tuỳ tiện đi vào.
Mà quy tắc để vào động tiên này chính là: Chỉ có những tu sĩ ở giai đoạn Trúc Cơ dưới hai mươi tuổi mới có thể vào trong.
Ngay lúc Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tưởng rằng Đại sư tỷ sắp bảo họ vào trong, thì thấy đại sư tỷ dùng hai tay túm lấy mép của vòng xoáy màu đen, trực tiếp xé ra một lỗ hỏng khổng lồ, tất cả các quy tắc đều phân hóa và tan rã trong khoảnh khắc này, hết thảy đều không thể hạn chế được đại sư tỷ.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thấy vậy thì chỉ biết im lặng.
Theo lý mà nói, lúc này không phải là giây phút để bọn họ toả sáng hay sao? Tại sao lại không như tưởng tượng gì mấy?
Bọn họ có mặt ở đây phải chăng có chút thừa thải rồi không? Vậy đại sư tỷ dắt họ đến đây để làm gì?
Lục Dương hỏi ra nghi vấn trong lòng, Vân Chi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Lúc rời khỏi Ngục Đỉnh, chẳng phải là các đệ tự mình leo lên hay sao, ta đâu có kêu các đệ đâu?"
Được thôi, thật sự trở thành người thừa thải rồi.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử cười ngặt nghẽo.
Ba người họ đi vào di tích động tiên, nhìn về phía xa, là một thảo nguyên mênh mông, trên thảo nguyên, những con voi chậm rãi ăn lá cây, sư tử đuổi theo linh dương, ngoác mồm bèn ngoạm gãy cổ linh dương, ở phía khác của thảo nguyên là một cánh rừng mưa rậm rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy những con vật khổng lồ luồn lách trong rừng mưa.
Lục Dương rõ ràng cảm nhận được tu vi của mình đã bị áp chế, bây giờ, hắn chỉ có thể phát huy thực lực của giai đoạn Luyện Khí Hậu Kỳ.
Lúc này, những đám mây xếp thành các con chữ bắt mắt, xuất hiện trước mặt ba người họ.
Nơi đây nguy hiểm, hãy nhanh chóng rời đi.
Nơi đây nguy hiểm, hãy nhanh chóng rời đi.
Nơi đây nguy hiểm, hãy nhanh chóng rời đi.
Nếu ngươi khăng khăng muốn vào trong, hãy nhớ kỹ quy tắc của động tiên Tam Lập, điều này có thể cứu ngươi một mạng.
Điều thứ nhất: Tu vi của tất cả mọi người đều sẽ bị áp chế xuống giai đoạn Luyện Khí tầng chín.
Điều thứ hai: Không thể liên lạc với ngoại giới.
Điều thứ ba: Động tiên Tam Lập chỉ có thảo nguyên, không có rừng mưa, nếu như nhìn thấy rừng mưa, xin đừng đi vào.
Điều thứ tư: Sư tử là con vật hiền lành, nếu sư tử đuổi theo ngươi, xin đừng chạy trốn, nó chỉ muốn chơi đùa với ngươi.
Điều thứ năm: Linh dương là một loài yêu thú đứng thẳng bằng hai chân, trên đầu có sừng xoắn ốc, linh dương nở nụ cười là hiện tượng bình thường, xin đừng sợ hãi.
Điều thứ sáu: Không có voi trên thảo nguyên, nếu như nhìn thấy con voi, thì nhất định phải xin sự che chở của sư tử, sư tử sẽ bảo vệ ngươi.
Điều thứ bảy: Nếu ngươi lạc vào rừng mưa, xin đừng hoảng loạn, giữ bình tĩnh là điều kiện tiên quyết để sống sót trong rừng mưa.
Điều thứ tám: Tinh tinh trong rừng mưa là do con người giả trang thành, vì vậy việc chúng biết nói chuyện là hiện tượng bình thường, nhưng tinh tinh sẽ không chủ động tìm ngươi để nói chuyện.
Điều thứ chín: Nước trong rừng mưa là không thể uống.
Điều thứ mười: Nếu ngươi gặp phải yêu thú ở giai đoạn Trúc Cơ, thì hãy bắt chước tiếng kêu của tinh tinh, yêu thú giai đoạn Trúc Cơ sẽ chủ động rời đi.
Điều thứ mười một: Tất cả các quy tắc trên đều là sự thật.
Sau đó, Lục Dương lại nhìn thấy dưới chân mình, có người dùng máu viết một số dòng chữ, chữ viết bằng máu nguệch ngoạc, giống như là để lại trong lúc vội vã.
Mau chóng chạy trốn, nơi đây nguy hiểm!
Nơi đây đã xảy ra dị biến!
Chú ý! Những gì ta viết là quy tắc thực sự của động tiên Tam Lập!
Động tiên Tam Lập có thảo nguyên và rừng mưa, rừng mưa an toàn hơn thảo nguyên!
Sư tử có tu vi ở giai đoạn Kim Đan, thấy người là ăn!
Linh dương sẽ không di chuyển bằng hai chân, nếu nghe thấy tiếng cười của linh dương, hãy rời đi ngay lập tức!
Con voi sẽ bảo vệ ngươi!
Phải luôn giữ sự bình tĩnh trong rừng mưa!
Đừng chủ động nói chuyện với tinh tinh, nếu không ngươi sẽ hoá thành tinh tinh!
Nếu cảm thấy cơ thể của mình có sự bất thường, hãy tranh thủ thời gian uống nước trong rừng mưa, có thể cứu ngươi một mạng!
Đừng bắt chước tiếng kêu của tinh tinh, điều đó sẽ thu hút yêu thú giai đoạn Kim Đan đến!
Tất cả các quy tắc của động tiên Tam Lập đều là giả...
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy vết máu, không rét mà run.
Chữ viết bằng máu còn chưa viết xong, chữ ‘hết’ ở sau cùng kéo dài thành một vệt máu dài, như thể có ai đó dốc hết sức bò ra khỏi động tiên, nhưng lại bị một thực thể đáng sợ nào đó cắn chặt vào người, kéo trở lại một cách thô bạo, để lại một vệt máu bắt mắt.
Hai người họ cảm thấy sởn gai ốc, trong động tiên này có thứ gì?
"Có rất nhiều vấn đề trong những quy tắc này, khắp nơi đều có mâu thuẫn, rốt cuộc là quy tắc đầu tiên chuẩn xác hay quy tắc còn lại mới chuẩn xác?"
"Dựa trên những trải nghiệm trong Bố Y Trấn, thì quy tắc đầu tiên có vẻ chính quy hơn, phải chăng là nó đúng?"
"Chưa chắc, không ai nói rằng quy tắc chính quy hơn mới là chuẩn xác, quy tắc còn lại trông giống như được viết một cách vội vã, cớ sao lại không phải là một hình thức của quy tắc chứ?"
Hai người họ khó lòng đưa ra quyết định, hiện tại họ chỉ có giai đoạn Luyện Khí tầng chín, nơi đây tràn ngập yêu thú giai đoạn Trúc Cơ và Kim Đan, không thể đọ bằng sức, chỉ có thể đối phó bằng mưu trí, nhưng hiện tại có hai loại quy tắc, không thể phân biệt được thật giả, một khi chọn sai, ắt hẳn sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, vạn kiếp bất phục!
"Đừng hoảng loạn, chắc chắn có cách giải quyết, một bên nói rằng sư tử tốt bụng, một bên nói rằng sư tử sẽ ăn thịt người, một bên nói rằng con voi sẽ giết người, một bên nói rằng con voi có thể bảo vệ chúng ta, vậy thì chúng ta có thể dụ sư tử và voi đến cùng một chỗ, xem thử coi con nào có thể bảo vệ chúng ta, như vậy bèn có thể suy đoán ra quy tắc nào mới là quy tắc thực sự..."
"Phải chăng hai quy tắc này đều là nửa thật nửa giả, viết ra quy tắc chỉ để hãm hại người khác?"
"Đúng là có chút khó xử."
Ngay lúc hai người họ đang vắt óc nghĩ đủ mọi cách để tìm ra con đường sinh tồn, chỉ thấy Vân Chi giơ cánh tay lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Đây hiển nhiên không phải là một chưởng của giai đoạn Luyện Khí, đường chưởng chất chứa sức mạnh kinh hồn, rít gào một cách cuồng bạo, doạ đến sư tử, linh dương, voi và tinh tinh đều vắt cẳng lên chạy.
Bất kể là ăn thịt người hay bảo vệ người, đối diện với cú chưởng này thì không có bất cứ sự khác biệt nào, chỉ có nước chạy bạt mạng mà thôi.
Cú chưởng này đã xuyên thủng qua thảo nguyên và rừng mưa, tạo ra một con đường dẫn thẳng đến điểm đích.
Quy tắc nơi đây làm sao có thể hạn chế được Vân Chi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận