Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 276: Thế Vô Địch

"Đã nói là Kim Đan vô hối rồi, sao ngươi còn có thể lật lọng?"
Bên tai Lục Dương vang lên lời dạy dỗ ân cần của Bất Hủ Tiên Tử: "Đây chính là Vô Địch Đan, mai sau có thể giúp ngươi trở thành tiên nhân chỉ đứng sau bổn tiên, ngươi còn có điều gì chưa thỏa mãn chứ!"
Bất Hủ Tiên Tử trực tiếp bước ra từ không gian tinh thần, hiện thân ở thế giới hiện thực: "Ta còn chưa nói hết, viên Kim Đan này còn có tác dụng thứ ba."
"Là gì vậy?"
"Ngươi có biết rằng thứ quan trọng nhất trong tu tiên không phải là thiên phú tu luyện, mà là đạo tâm không bao giờ chấp nhận thất bại?"
"Biết bao nhiêu người thuận buồm xuôi gió trên con đường tu luyện, chỉ gặp chút trở ngại nhỏ thì đã mất đi ý chí chiến đấu, từ đó trầm luân, mấy chuyện như thế này ta đã thấy quá nhiều rồi."
"Thế Vô Địch mà ta từng nói với ngươi, chính là một dạng của đạo tâm. Thế Vô Địch mà ngươi hình thành trong rừng già, dùng Thế Vô Địch kết thành Vô Địch Đan, đây là Đan của đạo tâm. Tác dụng thứ ba của Vô Địch Đan, cũng là chức năng quan trọng nhất, chính là ổn định đạo tâm!"
"Thế Vô Địch quan trọng đến mức nào, từ thời Thượng Cổ thì đã lưu truyền một câu nói, hiểm lộ tương phùng võ dũng định thư hùng. Ngươi giao chiến với kẻ địch, thắng bại thường quyết định chỉ trong một khoảnh khắc. Có được Thế Vô Địch, thì ngươi có thể giành được thắng lợi áp đảo trong trận chiến này!"
"Lấy bổn tiên làm ví dụ, Nhớ ngày xưa khi bổn tiên ở trong giai đoạn Kim Đan đối mặt với Ứng Thiên Tiên và Kỳ Lân Tiên, dốc toàn lực chuẩn bị, dựa vào Thế Vô Địch, giống lên hồi trống xung trận, đánh bại hai người bọn họ!"
"... Nhưng sao ta nhớ lúc đó họ chỉ mới có giai đoạn Trúc Cơ?"
"Giai đoạn Trúc Cơ thì đã sao? Chiến đấu là việc hệ trọng, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Sư tử vồ thỏ cũng dốc toàn lực, ngươi phải hiểu rõ đạo lý này!"
"Ví dụ về giai đoạn Trúc Cơ lội ngược dòng trước cảnh giới Kim Đan còn ít sao? Chẳng hạn như ngươi, hay chẳng hạn như ta, đều là những minh chứng sờ sờ trước mắt. Ngộ nhỡ bọn người Ứng Thiên Tiên và Kỳ Lân Tiên có thể lội ngược dòng trước cảnh giới Kim Đan thì sao?"
"Tiên tử nói có lý."
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục: "Lùi lại một bước, cho dù ngươi thua đến tan tác, Vô Địch Đan vẫn có thể khiến ngươi tự tin tràn trề, cho rằng bản thân thiên hạ vô địch!"
Lục Dương trầm mặc.
Đây chẳng phải là tự phụ sao?
"Vậy lúc tiên tử ở trong giai đoạn Kim Đan có từng thua qua lần nào chưa?"
"Đùa à, bổn tiên mà thua sao? Lúc bổn tiên ở trong giai đoạn Kim Đan, bọn người Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên, Cửu Trọng Tiên, đều đã bị ta đánh hết một phen, ai thắng được ta chứ?"
"Còn Tuế Nguyệt Tiên thì sao?"
Bất Hủ Tiên Tử chẳng mấy để tâm mà xua tay: "Tuế Nguyệt Tiên là Kiến Mộc thành tinh, không thể dùng cảnh giới để đánh giá, bổn tiên chiến đấu với y cũng chẳng có nghĩa lý gì."
Vân Chi đứng ở một bên lặng lẽ lắng nghe, không lấy làm ngạc nhiên. Cô sớm đã biết Tuế Nguyệt Tiên là Kiến Mộc thành tinh, điều này có ghi chép trong cổ tịch của thời Đại Kiền.
"Đúng rồi đại sư tỷ, đệ ở trong rừng rậm tìm thấy một cây Mục Thiên Thảo đã sinh ra linh trí." Lục Dương từ trong bao bố lôi ra Mục Thiên Thảo vẫn còn đang giãy giũa.
Khi ánh mắt lạnh lùng của đại sư tỷ nhìn vào Mục Thiên Thảo, nó chợt cảm thấy lạnh buốt, như thể rơi vào hầm băng giá lạnh.
"Chuyện này ta đã biết từ sớm. Đệ có thể chú ý tới việc còn có kẻ đứng sau Mục Thiên Thảo, rất tốt."
Lục Dương sững sờ, nghe ý của đại sư tỷ, chẳng lẽ toàn bộ quá trình rèn luyện trong rừng rậm của bọn họ đều diễn ra dưới ánh nhìn chăm chú của đại sư tỷ?
"Vậy Mục Thiên Thảo này...?"
"Phương thức trưởng thành của Mục Thiên Thảo không chỉ có mỗi cách ăn thịt người, nó đã chọn cách cực đoan nhất, ắt phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. đệ mang cây Mục Thiên Thảo này đến đỉnh Đan Đỉnh, nói những gì mà nó đã làm cho Thất Trưởng Lão biết, Thất Trưởng Lão tự nhiên sẽ biết cách xử lý."
"Sau khi trở về từ đỉnh Đan Đỉnh, đệ về gặp ta một bận, ta còn có chuyện muốn nói."
"Vâng."
Lục Dương có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, muốn biết 'còn có chuyện' mà đại sư tỷ nói là chuyện gì, nhưng đại sư tỷ không nói, hắn cũng không dám hỏi, chỉ đành trước tiên đi đỉnh Đan Đỉnh.
Việc đầu tiên mà Lục Dương làm khi đến đỉnh Đan Đỉnh chính là nín thở, hoàn thành việc tự tuần hoàn trong cơ thể, để tránh bị đốn gục bởi những loại độc dược chẳng biết xuất hiện từ xó nào.
Cảnh giới Kim Đan vẫn chưa đủ tầm để đứng trước độc dược ở đỉnh Đan Đỉnh.
May mà sau khi thăng lên giai đoạn Kim Đan, không chỉ có thể điều khiển nội tạng ở một mức độ nhất định, tỉ như chuyển dời vị trí của ngũ tạng lục phủ, hơn nữa còn có thể tiến hành tự tuần hoàn bên trong cơ thể, thực sự hiện thực hóa việc lên trời xuống đất vào biển sâu.
"Xin hỏi Thất Trưởng Lão đang ở đâu?" Lục Dương tìm đến một vị sư huynh trông quen mắt ở đỉnh Đan Đỉnh, hẳn là một trong số những người từng xếp hàng để đánh hắn.
"Là Lục sư đệ à, đệ muốn gặp sư phụ ư? Bậc cao niên người chắc đang soạn văn chương trong phòng luyện đan."
"Soạn văn chương?"
Vị sư huynh của đỉnh Đan Đỉnh vừa dẫn Lục Dương đi vừa nói: "Đúng vậy, phong cách luyện đan của đỉnh Đan Đỉnh chúng ta không tính là chủ lưu trong giới luyện đan, ngoại giới ghen tị với tài hoa của chúng ta. Để mở rộng sức ảnh hưởng của đỉnh Đan Đỉnh, sư phụ khuyến khích chúng ta soạn văn chương để công bố ra ngoại giới, để ngoại giới có cách nhìn xác đáng về chúng ta."
Bên trong đỉnh Đan Đỉnh cây cối rậm rạp, cây xanh rợp bóng, linh thảo mọc um tùm, có thể thấy được nguyên liệu luyện chế Đại Hoàn Đan, Tịch Cốc Đan ở khắp mọi nơi. Nếu không chú ý dưới chân, nói không chừng sẽ giẫm chết cây linh thảo nào đó.
Tuy không quý hiếm như những thảo dược trong Dược Viên, nhưng nếu ở ngoại giới, những linh thảo này cũng có thể bán được số tiền không nhỏ.
"Đến rồi, chính là nơi này."
Luyện đan sư ở ngoại giới có địa vị cao quý, trước giờ thích dùng cách trang hoàng xa hoa để thể hiện địa vị đặc biệt của mình. Ngược lại, nhìn phòng luyện đan của Thất Trưởng Lão, dưới góc nhìn của ngoại giới chỉ như một túp lều tranh, đáng để gọi một câu 'mộc mạc'.
Nhưng môi trường trong phòng luyện đan thì không phải thứ mà túp lều tranh có thể đánh đồng.
Lục Dương có thể cảm nhận được mùi thuốc đậm đặc tràn ra từ phòng luyện đan, điều này ngay cả với tu sĩ giai đoạn Nguyên Anh cũng có lợi ích to lớn, có thể dần dà cải thiện thể chất.
Sau khi vị sư huynh của đỉnh Đan Đỉnh rời đi, Lục Dương cẩn thận gõ cửa, lo lắng làm gián đoạn mạch tư duy của Thất Trưởng Lão.
"Vào đi."
"Bái kiến Thất Trưởng Lão." Lục Dương cung kính hành lễ.
Thất Trưởng Lão đầu tóc trắng xóa, nhưng trên mặt lại chẳng hề có một nếp nhăn nào, diện mạo như thanh niên, tinh thần sung mãn, không biết có phải là liên quan đến việc luyện đan lâu năm hay không.
"Nghe nói Trưởng Lão đang soạn văn?" Lục Dương muốn biết xu hướng học thuật mới nhất của giới luyện đan, sau này gặp các luyện đan sư cũng tiện khoe mẽ.
"Đúng, ta đang nghiên cứu một đan phương cổ xưa, là do vị luyện đan sư đứng đầu vương triều Đại Hạ khai quật ra, ông ấy không tài nào giải được bí ẩn trong đan phương cổ xưa này, nên công khai treo thưởng, mời các bậc thầy luyện đan cùng phân tích giải mã, nếu có thể giải được bí ẩn, thì có thể giúp đỉnh Đan Đỉnh chúng ta chính danh."
"Đan phương cổ xưa này bắt nguồn từ một vị đại sư luyện đan thời Thượng Cổ, trong đó ghi chép một loại đan dược có thể khiến người ta mang thai, tuy nhiên y lại không đặt tên cho đan dược, mấy người luyện đan sư bọn ta đã thảo luận một phen, quyết định đặt tên cho nó là Tống Tử Đan."
"Nhưng đan phương này quá cổ xưa rồi, lại có chỗ khuyết thiếu, ghi chép không đầy đủ."
"Ta bèn căn cứ vào các loại thảo dược còn có thể nhận dạng trong đan phương, thêm vào sự hiểu biết của bản thân mà không ngừng thử nghiệm, cố gắng phục chế, mặc dù đều đã thất bại, nhưng cũng đã loại trừ được phần lớn khả năng."
"Cho đến giờ phút này, ta vẫn chưa nghe nói có người nào thực sự phục chế được đan phương."
"Nhưng điều khiến ta lấy làm lạ đó là, các dược liệu ghi trong đan phương đều là để dưỡng nhan làm đẹp, chẳng hề có công hiệu mang thai, ta nghi ngờ trong đan phương còn thiếu những dược liệu chỉ có trong thời Thượng Cổ, hiện nay đã tuyệt tích."
"Có thể cho con xem thử được không?" Lục Dương cứ cảm thấy công hiệu của Tống Tử Đan này nghe quen tai.
Thất Trưởng Lão lấy ra một bản sao của đan phương, trong đó liệt kê rất nhiều dược liệu, trên đan phương có chỗ khuyết.
Đây là đan phương do một vị luyện đan sư tên Thanh Hà viết, ngay lời mở đầu của đan phương đã mô tả tác dụng của Tống Tử Đan: Uống với nước sông, có thể mang thai.
Lục Dương trầm mặc một hồi, rồi nói: "Liệu rằng có khả năng nào, con nói là có khả năng thôi, thứ khiến nữ tử mang thai không phải là Tống Tử Đan, mà là nước sông?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận