Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 253: Phật Giáo tụ họp

Song Sinh Tịnh Đế Liên can hệ đến việc kết đan, nên không ai chịu nhường ai, vô số tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ hỗn chiến, loạn như tơ vò.
Ngũ Hiệp Ưng Sơn tự biết thân biết phận, với chút bản lĩnh của họ, sinh tồn trong rừng già còn được, chứ lấy cứng chọi cứng thì không đủ dùng.
Hơn nữa sau khi chứng kiến chiến lực của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, Ngũ Hiệp Ưng Sơn cảm thấy không ai có thể tranh giành được với hai người họ.
Người nọ, người kia vượt qua một tiểu cảnh giới để đánh bại đối thủ thì sẽ rêu rao cả nửa ngày trời, như thể tài ba lắm.
Ngược lại hai vị hòa thượng này có thể vượt cả một đại cảnh giới để chiến đấu, liên tiếp toàn thắng. Xưa nay, chiến lực bậc này chỉ có trong lời đồn, trước đó, Ngũ Hiệp Ưng Sơn còn chưa từng thấy qua.
"Chẳng lẽ hai người này đến từ chùa Huyền Không?"
"Chùa Huyền Không còn có thể cùng lúc thu nhận hai người sao?"
"Nhìn thân thủ của hai vị thiếu hiệp, cũng không phải không có khả năng."
Mạnh Cảnh Chu có thể trở thành người đứng thứ hai cùng lứa, gần như có thể nói rằng hắn ta là người đứng thứ hai cùng lứa trong Ngũ Đại Tiên Môn. Chiến lực nghịch thiên như vậy, tự nhiên thu hút vô số tu sĩ đến vây công, ngay cả tu sĩ giai đoạn Kim Đan cũng nhận ra sự lợi hại của Mạnh Cảnh Chu mà liên thủ tấn công.
"Lục Dương, tên tiểu tử nhà ngươi chớ đứng một bên xem tuồng!" Mạnh Cảnh Chu vừa thi triển La Hán Quyền, vừa bảo tên oắt Lục Dương này tới trợ giúp.
"Ta còn tưởng Mạnh đại hiệp có thể lấy một chọi trăm, đơn thương độc mã chiến quần hùng." Lục Dương vừa trêu chọc vừa tiến vào trạng thái chiến đấu.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ liên thủ tấn công Lục Dương, hắn cũng không thèm nhìn, nghiêng người tránh sang một bên, dễ dàng né tránh đòn công kích, mu bàn tay nhẹ nhàng nện vào bụng của họ. Bọn họ chỉ cảm thấy dạ dày chua xót, ói mửa dữ dội.
"Ọe..."
"Mau ngăn hắn lại!" Mọi người ý thức được Lục Dương là một tu sĩ không thua kém gì Mạnh Cảnh Chu, là kình địch trong cuộc tranh đoạt lần này.
"Toái Sơn Chưởng!" Lại có tu sĩ tấn công Lục Dương, hai chưởng xanh thẫm, đã trải qua ngàn lần tôi luyện, da dẻ cứng như sắt, cho dù ném vào lò lửa rèn đúc, cũng khó mà luyện hóa.
"Họa Địa Lao!" Lục Dương giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên mặt đất, thân thể người đó bỗng biến mất, chìm xuống lòng đất.
Dường như có một bàn tay vô hình, trực tiếp kéo người đó xuống dưới.
Thủ đoạn quỷ dị này khiến mọi người rợn tóc gáy, hoàn toàn không biết ứng phó ra sao.
"Truyền nhân Họa Đạo?!" Có người kinh ngạc tán thán, nhận ra thủ pháp của Lục Dương, giống hệt các tu sĩ nhà Nho tinh thông Họa Đạo, bâng huơ vẽ một cái, bèn có năng lực đảo điên càn khôn!
Người này không phải đệ tử Phật Giáo sao, sao lại biết thủ đoạn nhà Nho?
Lục Dương khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì, tiếp tục vẽ vòng tròn. Đối mặt với sự vây công của mọi người, hắn như thể đi giữa chốn không người, dạo bước trong sân vắng.
Bất cứ ai đến gần hắn, đều bị hắn tiễn vào địa lao dưới lòng đất.
"Ăn một đao của ta, Thiên Vấn!" Đoạn Hồng Trần thầm ra tay, đao Thiên Vấn sáng loáng, chói nhòa đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
"La Hán quyền!" Lục Dương chân phải đứng tấn, chân trái căng cứng, lực truyền khắp toàn thân, cuối cùng tập trung vào nắm tay trái, khuỷu tay trái co lại đấm tới trước, đánh bật một đao Thiên Vấn, nện vào mặt Đoạn Hồng Trần.
Đoạn Hồng Trần cảm giác như đâm sầm đầu vào một ngọn núi, thế mạnh sức nặng, không cách nào chống đỡ, bất kỳ kỹ xảo nào đều vô dụng.
"Khổ Hải Vô Biên, Quay Đầu Là Bờ!"
Lục Dương liên tiếp ra chiêu, đánh vào người Đoạn Hồng Trần. Y cảm thấy cơ thể đau muốn chết, như thể tất cả xương cốt trên người đều bị người ta tháo rời vậy.
Đoạn Hồng Trần bị đánh bay ra ngoài, mắt tối sầm.
"Hửm? Đây là cái gì?" Mắt tối sầm không phải vì sắp ngất đi, mà vì vật thể màu đen nào đó đang che mắt của y.
"Tóc? Của ai vậy?" Đoạn Hồng Trần theo phản xạ thoáng sờ lên đầu mình.
Trơn nhẵn thật, đây là cái đầu của ai?
"Tóc của ta đâu rồi?!" Đoạn Hồng Trần cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, mái tóc mà y dày công chải chuốt đã biến đi đâu rồi.
Thân là cao thủ, điều quan trọng nhất là gì? Là tỏ vẻ bí ẩn, khiến người ta cảm thấy cao thâm khó dò.
Trong điều này, yếu tố không thể thiếu chính là mái tóc!
Giờ mái tóc đã không còn, độ thần bí của y trực tiếp giảm mất một nửa.
"Cẩn thận, La Hán Quyền của hắn có thể khiến người ta rụng tóc!" Đoạn Hồng Trần lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
An Khả vốn định âm thầm tập kích, sau khi nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt trong phút chốc.
Không giành được Song Sinh Tịnh Đế Liên là chuyện nhỏ, cùng lắm thì tìm phương pháp kết đan khác, nhưng mất đi mái tóc chính là chuyện lớn!
Chạy!
Cô thậm chí chẳng cần suy nghĩ, quay đầu bèn chạy!
"Muốn chạy à?" Lục Dương hiển nhiên không có thói quen bỏ qua kẻ địch, bám sát không tha.
"Đừng đuổi theo ta, ta không cần Tịnh Đế Liên nữa!" An Khả hét lớn, thể hiện thiện ý.
"Để cho ta lơi lỏng cảnh giác đúng không? Chiêu này ta chơi chán rồi!" Lục Dương đặt mình vào vị trí của An Khả, nghĩ cô sẽ giở thủ đoạn giống mình.
"Chớ làm hại An Khả tiên tử!" Có người say mê sắc đẹp của An Khả, ra tay ngăn cản, bị Lục Dương dùng hai quyền đánh bay, tóc rụng đầy đất.
"Tặc tử dừng tay!"
"Chớ có hại người!"
Liên tiếp có người xuất thủ ngăn cản Lục Dương, đều bị La Hán Quyền đánh bay.
"Có thể hớt đầu đinh được không?" Có người khẽ hỏi Lục Dương.
Lục Dương gật đầu, hắn ở võ trường luyện tập La Hán Quyền suốt bốn ngày, thu hoạch không nhỏ, có thể tùy ý điều chỉnh kiểu tóc.
"Làm cho ta kiểu đó!"
Lục Dương tốt bụng ra tay, đánh bay đối phương.
Cả hồ nước rơi vào hỗn loạn, An Khả chạy quanh bờ hồ, Lục Dương xoay quanh bờ hồ mà rượt theo, phàm là bị Lục Dương đụng phải, đều 'bôm bốp' mà ăn hai quyền, biến thành đầu trọc.
May thay đến sau cùng, người hộ đạo của An Khả xuất hiện, kéo theo An Khả bèn vắt cẳng chạy, không để Lục Dương đánh trúng.
"Tiếp tục!" Mất đi mục tiêu, Lục Dương rất nhanh thì đã tìm thấy mục tiêu mới.
Uy lực La Hán Quyền của Lục Dương tương đương với bản chính cống, còn có công năng cạo đầu, vừa nhìn liền biết ngay là quyền pháp Phật Giáo, ngay cả cao tăng đắc đạo nhìn thấy cũng phải tán thán một tiếng 'Chính tông Phật Giáo'.
Mặc kệ có bằng lòng hay không, tu vi thế nào, mọi người ai nấy đều ăn hai quyền của Lục Dương.
Lục Dương như chiếc máy cắt cỏ, nơi hắn đi qua không mọc nổi một sợi tóc.
"Trước tiên xử lý tên tiểu tử này!"
Mọi người giận dữ quát, không còn tranh đoạt Song Sinh Tịnh Đế Liên nữa, đặt mục tiêu lên người Lục Dương, ngay cả Mạnh Cảnh Chu cũng chẳng ai quan tâm.
Ngũ Hiệp Ưng Sơn ở bên hồ thấy cảnh này, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình, lo sợ mọi người trút giận lên năm người họ.
Trời đất chứng giám, bọn họ chỉ là người dẫn đường, chẳng có dính líu gì tới Lục Dương cả.
"Xin hỏi nơi đây đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai của lão đại mũi diều hâu, dọa đến Ngũ Hiệp Ưng Sơn giật thót, những tưởng bị người ta tìm tới cửa.
Họ quay đầu lại nhìn, là một nam một nữ, không biết đã đến đây từ lúc nào.
Người nam có thân hình cao lớn, giống như Man Tộc, người nữ thì yểu điệu, khuôn mặt có chút non nớt, tuổi tác không lớn.
Chính là Man Cốt và Đào Yêu Diệp.
Ngay trước đó không lâu, đại sư tỷ tìm tới Man Cốt và Đào Yêu Diệp, nói rằng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rèn luyện trong rừng có hiệu quả không tồi, bảo hai người họ đến học hỏi một phen.
Họ lúc này mới đón thuyền bay, ngồi xe ngựa, trải qua nhiều chặng đường, cuối cùng cũng đến được Trấn Yêu Quan.
Sau khi đến Trấn Yêu Quan, lại nghe nói Song Sinh Tịnh Đế Liên sắp nở, bèn đến xem thử tình hình thế nào, chung vui một chuyến.
Nào ngờ, vừa đến hiện trường thì thấy một đám đầu trọc đứng trong bùn lầy, đánh nhau kịch liệt, như thể Phật Giáo tụ hợp.
Hỏi người bên cạnh mới biết, Lục Dương thi triển yêu thuật, cạo đầu người ta, khiến cho quần chúng phẫn nộ, đang bị người ta vây công.
"Thì ra là vậy, đại sư tỷ muốn để chúng ta học tập tinh thần can đảm không sợ gian khổ, dũng cảm đối mặt với cả tốp địch thủ của Lục huynh!" Man Cốt bừng tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận