Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 56: Làm tiểu đệ cần phải nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của lão đại

Điều này là sự thật, phương pháp nấu ăn chính của Man Tộc là nướng.
Đôi mắt của Man Cốt bừng lên ngọn lửa hừng hực, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tại sao lại phải hừng hực ý chí chiến đấu ở đây? Chúng ta đến đây là để lẻn vào Ma Giáo, chứ không phải để mở chi nhánh cho gia đình huynh!
Lục Dương thở dài, nếu Man Cốt không bằng lòng hạ thấp chất lượng, thì chỉ có thể tăng giá thôi.
"Hai vị quan khách, muốn uống rượu gì?"
Hai vị hiệp khách giang hồ cũng là những người có khí phách hào hùng, phóng khoáng mà hô lớn: "Càng mạnh càng tốt, trên giang hồ ta được gọi là ngàn chén không say!"
Người kia cũng hét: "Trên giang hồ ta được gọi là vạn chén không gục!"
Lục Dương thầm nói trong lòng: hai người bọn ngươi đừng khoác lác nữa, ta bưng hai bình rượu cồn lên thì hai người có thể chịu được không?
Cuối cùng, Lục Dương đem hai bình rượu trắng lên cho hai người họ, hy vọng tửu lượng của họ tốt như lời khoe khoang.
Lục Dương đứng ở cửa tiếp khách, gân cổ lên mà hét: "Vui lòng lấy số xếp hàng, đừng chen ngang, bọn tôi đã chuẩn bị nước trà và đồ ăn nhẹ miễn phí, mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi, rất nhanh bèn sẽ có một bàn trống!"
"Còn nữa, giới thiệu khách đến quán này cũng không có ưu đãi, mọi người đừng giới thiệu người đến nữa!"
Lục Dương cũng không biết liệu điều này có tác dụng hay không, nhưng cứ hét trước vài tiếng rồi tính tiếp, tuyệt đối không thể thực sự mở chuỗi chi nhánh.
Những vị khách đứng xếp hàng cũng không yên phận, các câu hỏi lũ lượt kéo đến.
"Có thể đặt bàn trước không?"
"Có giao đến tận nhà không?"
"Có thể đặt bao hết cả quán không?"
Những vị khách đứng xếp hàng không chỉ có hiệp khách giang hồ mà còn có những người tu tiên, giàu có hào sảng.
"Có thể đặt trước, nếu không quá xa có thể giao đến tận nhà, nhưng sẽ tính thêm phí dịch vụ, đặt bao cả quán cũng không có vấn đề."
Chuyện Lục Dương mong mỏi nhất là có người đặt bao cả quán, để nhàn rỗi một chút.
"Tất cả chú ý, Tần Nguyên Hạo đã rời khỏi nhà." Lục Dương và Man Cốt cùng lúc nhận được truyền âm của Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương thậm chí có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Đệ đi theo dõi gã ta, huynh xuống đây thay đệ. Còn nữa, Man Cốt, huynh trông chừng Cảnh Chu, đừng để hắn ta sinh chuyện." Lục Dương thành thục hai dạng pháp thuật Súc Địa và Thành Thốn, hoàn toàn chiếm lợi thế trong phương diện chiến đấu và theo dõi.
Lục Dương không thể co vào lòng đất ở nơi đông người, hắn đi đến sân sau, ở đó chỉ có hai con ma trành.
Hai con ma trành đang bận rộn với việc nướng thịt, mệt đến mồ hôi đầm đìa, động tác nhanh đến mức gần như tạo ra hư ảnh, hận không thể mọc ra tám cánh tay để làm việc.
Chắc hẳn lúc còn sống, họ chưa từng trải qua cuộc sống thiết thực và bận rộn như vậy.
Nhân tiện nói thêm, đồ mà hai con ma trành mặc là quần áo của thương buôn khi chúng còn sống. Để tránh trường hợp khách uống quá chén đi đến sân sau phát hiện sự bất thường trong trang phục của ma trành, ba người họ đã dành cả nửa ngày trời để nghiên cứu cách để ma trành thay quần áo.
Từ cách làm của đạo sĩ, việc đọc kinh của hoà thượng, cho đến xem sách cổ, tra cứu truyền thuyết, giày vò đến sau cùng, hồn của hai con ma trành cũng nhạt rồi.
May mắn thay, Lục Dương đã tìm ra phương pháp bình dân nhất - chỉ cần đốt quần áo cho ma trành là được rồi.
Hai con ma trành bận rộn với công việc, không để ý đến sự xuất hiện của Lục Dương, Lục Dương rất thuận lợi mà co vào trong lòng đất, cẩn thận từng li từng tí mà theo dõi Tần Nguyên Hạo.
Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng thay đổi trang phục, thay thế Lục Dương, vừa lên món xiên dê nướng, vừa nói: "Xiên dê nướng có rồi đây, chúc quan khách ngon miệng."
"Nếu nói về xiên dê nướng này, thì nguồn gốc của nó chẳng hề nhỏ. Chư vị cứ để tại hạ từ từ kể cho mà nghe. Vào một ngày nọ, thảo nguyên phương Bắc nở rộ kim quang, một đứa bé ra đời..."
Tần Nguyên Hạo đi trong bóng tối, hình dáng của gã ta như hòa quyện vào màn đêm, ngay cả những người qua đường đi ngang qua cũng không nhận ra sự hiện hữu của gã ta.
"Công pháp có quan hệ với cái bóng, hoặc cũng có thể là công pháp có quan hệ với bóng tối?" Lục Dương lén lút quan sát, cố gắng thu thập tình báo.
Để sáng tạo ra công pháp thuộc về mình, hắn đã đắm mình vào nhiều sách vở, có sự hiểu biết với đủ loại công pháp .
Lục Dương tiếp tục theo dõi Tần Nguyên Hạo.
Tần Nguyên Hạo đạp trên con đường nhỏ đầy bùn lầy, đi đến con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, mùi hôi thối bốc ra khiến Lục Dương trốn dưới lòng đất cũng có thể ngửi thấy.
Lục Dương nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhanh của Tần Nguyên Hạo, bèn biết rằng tâm trạng của đối phương không tốt cho lắm.
Tần Nguyên Hạo nhăn mày, không thích những nơi như thế này, gã ta với vẻ mặt u ám, một cẳng đạp tung cánh cửa phòng, làm cho tiểu đệ đang say giấc giật mình tỉnh dậy.
"Vẫn còn lòng dạ để ngủ ư!"
Tiểu đệ nhanh chóng đứng dậy, run lẩy bẩy, không biết lão đại nhà mình tại sao lại nổi giận.
Họ cần cù tận tụy mà làm việc, trước giờ cũng không dám lười biếng, làm việc cả ngày trời mà giờ đến tối ngủ cũng là sai hay sao?
Trái lại là lão đại, ngày nào cũng ban đêm không ngủ, ban ngày không dậy, thời gian sinh hoạt của họ còn đều đặn hơn lão đại nhiều.
Tần Nguyên Hạo đạp một cú khiến tiểu đệ văng vào bức tường, tức giận nói: "Tại sao trong mấy ngày qua không có người nào đến gặp ta để báo cáo tình hình, người mà ta giao cho ngươi tìm đâu rồi!"
Tiểu đệ cảm thấy ngực mình như bị một cây búa lớn đập mạnh vào một phát, y uất ức nói: "lão đại, chính lão đại đã nói, không tìm thấy người thì đừng đến gặp lão đại."
"Đám người thuộc hạ không tìm thấy người như lão đại nói, không dám đến gặp lão đại, bọn thuộc hạ vâng theo lời của lão đại như thế sao lại sai rồi?"
Tiểu đệ kêu oan, đại ca bảo như thế nào thì tiểu đệ làm như thế ấy, vậy mà đại ca cũng không hài lòng, đúng là khó hầu hạ.
Tần Nguyên Hạo: "......"
Gã ta không ngờ lại nghĩ tiểu đệ nói rất có lý, nhưng gã ta vẫn muốn đánh người, phải làm sao đây?
"Không đến gặp ta thì thôi, không lẽ ngươi không biết viết thư hay sao!"
"Nhưng lão đại còn nói rằng những việc quan trọng phải báo cáo trực tiếp."
"Chẳng phải ta cũng đã nói rằng trong trường hợp đặc biệt thì tùy cơ ứng biến hay sao!" Tần Nguyên Hạo tức giận nói.
"Lão đại đúng là từng nói trường hợp đặc biệt thì tùy cơ ứng biến, nhưng lão đại còn nói rằng thế nào là trường hợp đặc biệt, còn cần bọn thuộc hạ thảo luận trong nội bộ, rồi sau cùng mới do lão đại tự quyết định."
"Vậy bọn ngươi đã thảo luận chưa?"
"Bọn người thuộc hạ đã thảo luận từ hai ngày trước, nhất trí rằng đây là trường hợp đặc biệt, cần lão đại đưa ra quyết định."
"Vậy tại sao ta không thấy bọn ngươi để ta quyết định!"
"Lão đại từng nói rằng những việc quan trọng phải báo cáo trực tiếp, bọn thuộc hạ không tìm thấy người tung tin đồn, không thể đến gặp lão đại."
Tần Nguyên Hạo nghe xong thì chỉ im lặng.
Phải chăng hôm nay ta phải kẹt chết ở đây?
Tần Nguyên Hạo hít sâu vài hơi, lặp đi lặp lại mà nhắc nhở chính mình không thể giết người, không thể giết người, đám tiểu đệ này mặc dù không biết ứng xử linh hoạt, nhưng hết sức trung thành với mình, những mệnh lệnh của mình đều được chấp hành nghiêm ngặt, tuyệt nhiên không có tí sai sót nào.
Giết chết tiểu đệ sẽ làm lạnh lòng bọn thuộc cấp.
Hơn nữa thủ hạ có thể tin tưởng vốn đã không nhiều, giết nữa thì hết người để dùng rồi.
"Vậy rốt cuộc người mà ta bảo bọn ngươi tìm, bọn ngươi đã tìm đến đâu rồi? Không tìm thấy người, chắc cũng phải có manh mối chứ?" Tần Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào tiểu đệ, nếu y dám nói rằng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, thì hôm nay y đừng mong sống tiếp nữa!
Thật sự tưởng lão tử không dám giết người à!
Tiểu đệ nhỏ giọng thì thầm một câu ‘không có’, nhìn thấy ánh mắt giết người của lão đại, y vội vàng bổ sung: "đại ca cũng biết người đại ca muốn tìm đặc sắc đến nhường nào, phàm là thoáng lộ mặt trên phố bèn thu hút người ta nhìn chăm chăm, đã qua bốn ngày rồi, các huynh đệ quả thực chạy đến chân cũng nổi nhọt rồi mà cũng không tìm thấy.
"Không nói đến những thứ khác, chỉ mỗi một điều kiện là rộng tám thước cao tám thước, bọn thuộc hạ đã dò la khắp nơi, cũng chỉ có một đối tượng phù hợp với điều kiện đó, chỉ là trên mặt không có mụn, cũng không ăn thịt trẻ con, tướng mạo khá có duyên."
"Người đó là ai?" Tần Nguyên Hạo định bụng rằng mặc kệ tướng mạo có giống hay không, trước tiên cứ giết tên có cùng dáng người, giết gà dọa khỉ, đỡ phải bị người núp trong bóng tối khinh thường!
"Đó là linh vật của quán bán đậu hủ trên phố lớn ở cổng Tiền Môn."
"Ta giết con mợ nhà ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận