Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1106: Hảo huynh đệ không tiếc mạng sống (1)

- Đến rồi, đây chính là nhà của ta.
Mạnh Cảnh Chu nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy cánh cổng đã lâu không gặp, cảm khái muôn phần.
Thoắt cái đã gần sáu năm bỏ nhà ra đi, cuối cùng cũng đã trở về.
- Đây là nhà của ngươi sao? !
Lục Dương xuống xe, nhìn thấy cánh cổng Mạnh phủ cao như Nam thiên môn trong truyền thuyết, trên cánh cổng màu đỏ son chạm khắc những hoa văn tinh xảo phức tạp, trước cổng có hai con sư tử đá ngậm viên ngọc, trông như sống động như thật, bậc thang được chạm khắc từ linh thạch cực phẩm, mép bậc thang đều chạm khắc mây lành và thú lành. Ngay cả cổng cung điện hoàng gia cũng không hơn được như vậy.
Thậm chí ngay cả ngọn núi Đế thành mà hắn nhìn thấy từ xa, thì một trong số đó cũng nằm trong Mạnh phủ.
- Biển đề này là do Hạ đế đời đầu viết sao?
Lục Dương chú ý đến người đề tên trên biển, Mạnh gia quả thật có tư cách này, dù sao cũng là một thế lực lớn khác từng tranh giành thiên hạ với Hạ đế.
- Có gì đâu, biển đề của cung điện hoàng gia còn là do tổ tiên nhà ta viết.
Hai người hộ vệ ở cổng nhìn thấy Mạnh Cảnh Chu từ trên xe ngựa bước xuống, kích động đến mức nói lắp, một người hộ vệ vội vàng chạy vào báo với gia chủ:
- Thiếu, thiếu gia đã trở về!
- Ồ, thì ra vẫn là hai người các ngươi trông coi cổng à.
Mạnh Cảnh Chu hiển nhiên là quen biết hai người hộ vệ này.
Trước đây hắn không nhìn ra tu vi của hai người hộ vệ này, bây giờ nhìn ra rồi, đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
Người hộ vệ ở lại cười ngại ngùng nói:
- Thiếu gia nói đùa rồi, mới có mấy năm trôi qua, làm sao có thể ai cũng giống như thiếu gia được. Tu vi tăng nhanh như vậy chứ?
Mạnh Cảnh Chu còn muốn nói gì đó, thần tình thay đổi, cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố từ Mạnh phủ lan tỏa ra.
- Tiểu tử tốt, cuối cùng cũng đã trở về!
Một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Dương, Lục Dương thậm chí không nhìn rõ người đàn ông trung niên này xuất hiện như thế nào.
- Cha, cha, ta đã trở về.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy áy náy không dám nhìn cha.
Gặp được con trai đã lâu không gặp, Mạnh Phá Thiên cười ha ha, vỗ vai Mạnh Cảnh Chu.
- Tốt, trở về là tốt rồi.
Mạnh Cảnh Chu nghe thấy giọng điệu bình thường của cha, đại khái là đã thực sự tha thứ cho mình, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào cha, tình cảm chân thành gọi một tiếng ‘Cha’.
- Chuyện xấu trong nhà không nên công khai. Ta với tư cách là một người cha, ta rất vui mừng khi có thể thấy người trở về bị đánh.
Mạnh Cảnh Chu nghe vậy, sắc mặt đại biến, cố gắng dùng lời lẽ để hóa giải nguy cơ.
- Cha, đây vẫn còn ở bên ngoài mà.
- Chuyện nhỏ thôi.
Mạnh Phá Thiên vung tay áo, đưa Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vào Mạnh phủ.
Lão Mã hít mũi, bảo hai tên hộ vệ dỡ xe ngựa xuống, còn mình thì chậm rãi đi vào Mạnh phủ để tìm nhị huynh Hứa Hưu hàn huyên.
- Đã lâu rồi không về Mạnh phủ, nhị ca ở đâu nhỉ?
Mạnh Phá Thiên đưa Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến sân chính Mạnh phủ, hồi nhỏ Mạnh Cảnh Chu ngoài thích leo núi thì còn thích nơi này nhất.
Bây giờ hắn thấy cũng không cần phải đến đây để hồi tưởng lại tuổi thơ.
- Cha, đây còn có người ngoài mà.
Mạnh Cảnh Chu một lần nữa cố gắng dùng đạo lý để thuyết phục cha rằng hồi nhỏ hắn không hiểu chuyện, cố tình phạm nhiều lỗi, nhưng đã nhiều năm trôi qua, chính bản thân hắn còn quên mất, sao cha cứ mãi nhớ mãi không quên.
- Ngươi chính là Lục Dương phải không, tướng mạo to lớn tuấn tú.
Mạnh Phá Thiên đối mặt với Lục Dương, giọng điệu hơi dịu lại.
- Ta đã sớm nghe Tiểu Chu khen ngươi có tư chất của Bất Ngữ Đạo Nhân, mỗi lần ra ngoài đều có thể gây ra một loạt chuyện.
Lục Dương trầm mặc.
Lão Mạnh, ngươi cứ ở sau lưng bịa đặt về ta như vậy sao, lần nào ta ra ngoài gặp chuyện mà ngươi không ở bên cạnh?
- Đại thế chi tranh, chính là cần những kỳ tài như ngươi.
- Ta nghe nói ngươi vẫn chưa có đạo lữ, sư phụ ngươi là Bất Ngữ Đạo Nhân, chắc cũng chẳng có ai dám kết làm đạo lữ với ngươi, vừa khéo con gái ta năm nay mười tám, trong sáng đáng yêu, rất xứng đôi với ngươi, ta thấy hai nhà ta có thể định ra hôn ước.
Còn chưa đợi Lục Dương phản bác, thì thấy Mạnh Phá Thiên mặt lạnh quay sang nhìn Mạnh Cảnh Chu, giọng điệu lạnh lùng và âm u.
- Được rồi, bây giờ không có người ngoài nữa.
Nhìn thấy Mạnh Phá Thiên giơ thước sắt lên định dạy dỗ Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương không đành lòng nhìn người huynh đệ tốt của mình bị đánh, liền bước tới một bước:
- Xin Mạnh thúc chờ một chút.
Mạnh Cảnh Chu vô cùng cảm động, quả nhiên là huynh đệ tốt, hoạn nạn mới thấy chân tình. Mạnh Phá Thiên quay đầu lại, không hiểu tại sao Lục Dương lại gọi mình dừng lại.
- Lão Mạnh bị ngài dạy dỗ, chắc chắn là đã làm những chuyện trời đất bất dung, nhưng hắn chỉ có một mình, nếu ngài dạy dỗ e rằng không đủ sức.
- Vừa khéo ta biết một chiêu Nhất Mạnh hóa Vạn Mạnh, có thể biến ra một vạn Mạnh Cảnh Chu, đảm bảo Mạnh thúc ngài dạy dỗ thỏa thích.
Thi triển Nhất Mạnh hóa Vạn Mạnh khó hơn nhiều so với Nhất kiếm hóa Vạn kiếm, đối với linh lực và cường độ thần thức đều có yêu cầu rất cao. Nhưng không sao, Lục Dương có thể dựa vào việc uống đan dược để tạm thời tăng linh lực, còn cường độ thần thức thì có thể tạm thời mượn một chút thần thức từ Bất Hủ Tiên Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận