Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 467: Bản tiên dùng chính là đứng đầu nhất Cản Thi Thuật ! (1)

- Hơn nữa dù bắt được cũng chỉ là một cái phân thân, không thể làm được gì.
Lục Dương giật mình, có thể khiến Bất Hủ tiên tử ra phán đoán này, nam tử đội mũ giấy trắng đó khó đối phó hơn hắn tưởng tượng.
Bội khoái râu quai nón chỉ huy đám bộ khoái còn lại, phong tỏa hiện trường, nhìn xem có thể tìm được dấu vết để lại hay không.
- Đừng quên dán giấy niêm phong!
Hắn hô.
- Lão đại, dán giấy niêm phong có tác dụng sao, mỗi lần hắn đều xé giấy niêm phong xuống.
Thủ hạ của râu quai nón cẩn thận nghiêm túc hỏi.
Lấy trình độ bất chấp vương pháp của nam tử râu quai nón, dù dán giấy niêm phong, cũng có thể xé xuống như thường, tiếp tục kinh doanh khách sạn.
Bội khoái râu quai nón vừa trừng mắt vừa nói:
- Bắt ngươi dán thì dán đi, hắn xé giấy niêm phong là chuyện của hắn, tội của hắn lại thêm một bậc!
- Vậy chúng ta cáo từ trước.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu cáo biệt bội khoái râu quai nón.
Trước khi đi Lục Dương cũng tốt bụng đề nghị:
- Lúc nam tử đội mũ giấy trắng trốn ta có chút cảm giác, hắn chạy về phía tây.
Bội khoái râu quai nón kinh ngạc nhìn Lục Dương, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
- Hoang Châu địa linh nhân kiệt, nói không chừng thật sự có thể tìm được biện pháp phá giải nguyền rủa của ta.
Mạnh Cảnh Chu cảm thán, cảm thấy thật sự nên đến một chuyến, không phải sao, vừa tiến vào Hoang Châu, liền gặp được loại người kỳ lạ này.
- Giày vò hơn nửa ngày, vẫn không tìm được nơi đặt chân.
Lục Dương nhắc nhở Mạnh Cảnh Chu nên tập trung vào chuyện trước mắt.
Mạnh Cảnh Chu sờ lên lưng ngựa:
- Lão Mã, tìm thôn cho chúng ta nghỉ ngơi.
Lão Mã quét đuôi ngựa qua, cúi đầu ăn một miếng cỏ non ở ven đường, tự giác kéo xe đến thôn xóm gần nhất.
Không bao lâu, lão Mã đã kéo hai người đến thôn xóm gần nhất, cửa thôn dựng thẳng một tảng đá lớn, trên đó viết ba chữ lớn “Kiên Thạch thôn”.
- Sao lại yên tĩnh như thế?
Hai người xuống xe, muốn tá túc một đêm, lập tức phát hiện toàn bộ nhà trong thôn đều đóng kín cửa, bật đèn, không phát ra một chút âm thanh nào, đương nhiên trên đường trong thôn không có bất kỳ ai.
Trong ấn tượng của Lục Dương, nếu không có hoạt động giải trí gì, khoảng thời gian này người trong thôn hẳn nên mở rộng cửa, nói chuyện phiến với nhau mới đúng.
- Giống như đang sợ cái gì đó.
Lục Dương nhíu mày.
Mạnh Cảnh Chu chọn trúng một gia đình có sân nhỏ lớn nhất, gõ cửa một cái:
- Đồng hương, chúng ta muốn tá túc một đêm.
Ầm ! kít xoay !.
Hai tiếng âm thanh vang lên, lão nhân mở cửa, lộ ra nửa đầu, cảnh giác nhìn Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.
- Các ngươi là ai?
Mạnh Cảnh Chu nở nụ cười tươi rói chuyên nghiệp được luyện từ quán đồ nướng:
- Hai người chúng ta là khách đi ngang qua nơi này, sắc trời đã tối, muốn tá túc một đêm, không biết có được hay không, đương nhiên, chúng ta sẽ trả tiền.
Lão nhân không nhịn được xua đuổi hai người:
- Đi đi đi, Kiên Thạch thôn không chào đón người ngoài, các ngươi nhanh đi đi, nêu ngươi không đi coi chừng tử thi ăn hết!
- Bị tử thi ăn hết, chỗ các ngươi có tử thi sao, hai huynh đệ chúng ta là tu sĩ, có thể giúp ngài diệt trừ tử thi.
Lão nhân nghe xong lời này, càng thêm nổi nóng:
- Không cần, các ngươi đi nhanh lên!
Còn chưa nói hết lời, lão nhân đã phịch một tiếng đóng lại cửa chính.
- Ha ha, lão nhân nhà ngươi thật không nói đạo lý!
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy lão nhân thần kinh như vậy, hắn có lòng tốt giải quyết phiền phức, ngược lại bị người đuổi đi.
- Có phải trong nhà người ta có nữ quyến, ngươi vào không được?
Lục Dương cười xấu xa trêu chọc.
- Cút sang một bên.
Mạnh Cảnh Chu xua đuổi Lục Dương chẳng khác gì đang xua ruồi.
Mạnh Cảnh Chu chưa từ bỏ ý định, đổi sang nhà khác gõ cửa, kết quả đối phương hoặc là đuổi hai người đi, hoặc căn bản không mở cửa.
- Không có chút nhiệt tình hiếu khách nào.
Mạnh Cảnh Chu lầm bầm.
- Làm gì, tiếp tục đổi sang thôn khác?
Mạnh Cảnh Chu không muốn đi nơi khác nói:
- Quá phiền phức, vừa rồi ta thấy ở cửa thôn có một tòa miếu hay tổ từ gì đó, rất sạch sẽ, hẳn còn có thể sử dụng, có thể đi nơi đó chịu đựng một đêm.
- Cũng tốt.
Lục Dương cũng không muốn vừa đi vừa về giày vò, vừa rồi đi khách sạn Thanh Minh bị từ chối, lúc này đến Kiên Thạch thôn lại bị từ chối, ai biết qua thôn khác có thể bị từ chối hay không?
Thay vì hành hạ hắn tới lui như vậy, còn không bằng tìm đại một nơi nào đó chịu đựng một đêm, chờ ban ngày lại điều tra nguyên nhân.
Hai người tới tổ từ, dùng Tam Vị Chân Hỏa thắp đèn, tổ từ trong nháy mắt sáng rực.
- Vẫn rất sạch sẽ.
Hai người bái bài vị một cái:
- Xin lỗi các vị tiền bối, chúng ta xin tá túc ở đây một đêm.
Cuối thôn, mộ địa.
Hòn đá run run, mộ địa nứt ra, giống như phía dưới có thứ gì đó đang động đậy.
Một cái móng vuốt khô héo chui ra từ bùn đất.
Ngay sau đó, móng vuốt như măng mọc sau mưa phá đất mà lên, không thể đếm hết được...
Tổ từ.
- Xem ra người ở cái thôn này thường xuyên đến tổ từ, ngươi nhìn đi, trước linh vị có rất nhiều đồ ăn.
Mạnh Cảnh Chu hơi kinh ngạc, tổ từ quét dọn sạch sẽ sáng sủa, phía trước linh vị trưng bày bánh bao dưa muối các loại đồ ăn, khá mộc mạc.
- Cũng không phải, những thức ăn này vẫn nóng.
Lục Dương thấy trên bánh bao còn tản hơi nóng, tựa như vừa được bưng lên không lâu.
- Ta cũng hơi đói rồi, ăn một chút thôi.
Từ trong thân phận ngọc bài, Mạnh Cảnh Chu móc ra từng món ăn đã làm xong, đây là đồ ăn hắn mua trên đường, ăn vào có trợ giúp rất lớn đối với tu vi.
Đây cũng là diệu dụng của linh trù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận