Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 227: Tô Y Nhân ra tay

"Còn có người khác?!"
Thái thú, gia chủ Mạc Gia, tín đồ Cửu U Giáo đều kinh hãi, họ tự cho rằng bản thân ngấm ngầm thao túng mọi thứ, là người điều khiển quân cờ, sao giờ ngược lại bị người khác khống chế?
Ai là người đứng sau màn?
Họ thi triển đủ loại thủ đoạn.
Thái thú định điều động xích sắt giấu sau lưng, nhưng mặc cho ông ta cố gắng thế nào, xích sắt như thể bị đóng chặt vào không gian ở sau lưng, không nhúc nhích mảy may.
Hai cánh tay của gia chủ nhà họ Mạc xăm mười tám loại binh khí, thực ra đây là mười tám loại vũ khí do chính tay ông ấy luyện chế, trước giờ những vũ khí này suôn sẽ trăm bề, nhưng hiện tại, những vũ khí này đều bặt vô âm tín, không thể điều động được món nào.
Tín đồ Cửu U Giáo định gọi ra bóng ma quỷ mị ẩn giấu trong cơ thể, những bóng ma quỷ mị ấy như gặp phải sự vật vô cùng kinh khủng, trốn trong cơ thể, run lẩy bẩy.
Ba người đều ý thức được kẻ vừa ra tay không đơn giản, năng lực phớt lờ hiện thực, tùy ý thay đổi quy tắc cục bộ như thế này... là cảnh giới Hợp Thể?!
Đệ tử Vấn Đạo Tông ra ngoài đều xa hoa như vậy sao, thậm chí có đại năng giai đoạn Hợp Thể hộ tống?
Trong lòng Thái thú và gia chủ Mạc Gia thấy hối hận, chỉ là ăn trộm Hoàng Huyết Thạch, sao lại gây ra nhiều chuyện thế này, nào là Cửu U Giáo nào là Hợp Thể Kỳ.
Mạnh Cảnh Chu thấy Tô Y Nhân cuối cùng cũng ra tay, hoảng sợ đến vội vàng bật dậy, vắt cẳng lên bèn chạy, cầu xin sự che chở của Tô Y Nhân.
Hắn ta là người duy nhất trong phòng có thể cử động.
Lục Dương thì thầm nói với Lý Hạo Nhiên: "Nếu người ta mà dùng vũ lực, thì hình như đệ cũng không có khả năng chống cự, thôi thì đệ cứ chiều theo người ta đi."
"Như vậy thì cô ta chỉ có thể có được thân thể của đệ, không thể có được trái tim của đệ!" Lý Hạo Nhiên dùng lời lẽ đanh thép đáp lại, kỳ thực trong lòng cũng đang lo sợ.
Tô Y Nhân ôn nhu phóng khoáng, như một cô chị tận tâm chu đáo, nếu thực sự chiều theo cô ta, hình như cũng không hẳn là không được.
Tô Y Nhân đẩy cửa phòng, nhìn ba người bị mình cố định vào một chỗ, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Lý Hạo Nhiên theo sau lưng Tô Y Nhân, cực kỳ có cảm giác an toàn.
"Đúng là không ngờ mà, Thi thái thu, ông không chỉ thông đồng với Phụng Tộc, mà còn cấu kết Cửu U Giáo, tội ác tày trời, ta đã dùng quả cầu ghi hình lưu lại hết rồi!" Lục Dương vừa mở màn bèn giở trò vu oan giá họa.
"Này này này, chuyện này không thể nói bừa." Sắc mặt thái thú chợt thay đổi.
"À đúng đúng, lão ta chính là thông đồng với Phụng tộc và Cửu U Giáo, ta có thể làm chứng." Gia chủ Mạc Gia có cơ hội bèn lập tức ném đá xuống giếng.
"Giới thiệu một chút, ta là Lục Dương, đệ tử Vấn Đạo Tông."
"Mạnh Cảnh Chu, đệ tử Vấn Đạo Tông."
"Lý Hạo Nhiên, đệ tử Vấn Đạo Tông."
Tô Y Nhân không nói gì, trước mặt Lý Hạo Nhiên cô còn dễ nói chuyện, nhưng trước mặt người ngoài thì không như vậy.
"Vốn định xem thử khối Hoàng Huyết Thạch này có bí mật gì, không ngờ lại câu được con cá lớn."
Lục Dương tháo mặt nạ của giáo đồ Cửu U Giáo, đối phương trông khá bình thường.
"Ngươi vừa nói, muốn luyện hóa phượng hoàng thành thi khôi, nói ra đầu đuôi sự việc, ta còn có thể giữ cho ngươi một mạng." Đây không phải chuyện nhỏ, thi thể của con phượng hoàng giai đoạn Hợp Thể ở ngay dưới chân, đừng nói là luyện hóa thành thi khôi, cho dù phượng hoàng trở mình, đối với quận Lạc Phượng cũng là tai ương ngập đầu.
Sắc mặt thái thú cũng rất khó coi, nếu thực sự để Cửu U Giáo thành công, chức thái thú này của ông ta cũng coi như xong rồi.
Tín đồ Cửu U Giáo cười ha hả: "Đã bị các ngươi phát hiện, còn có thể giữ mạng sao?"
"Tô tiền bối, sưu hồn đi." Lục Dương thấy đối phương không có ý nói ra, trực tiếp mời Tô Y Nhân ra tay.
Tô Y Nhân bước lên, đặt tay lên ấn đường của giáo đồ Cửu U Giáo, cô khẽ nhíu mày: "Gã ta không phải người, là thi thể!"
Chỉ thấy hai mắt của tín đồ Cửu U giáo vô thần, thân thể nhanh chóng thối rữa, chỉ còn lại một đống xương khô.
Đây là thủ đoạn thường dùng của Cửu U Giáo, để thi thể hành động, bản thể ở sau màn khống chế, một khi bị phát hiện, liền cắt đứt liên hệ với thi thể, thi thể cũng nhanh chóng thối rữa, không để lại chút manh mối nào, rất khó bắt, chẳng qua những người có mặt ở đây biết không nhiều về Cửu U Giáo.
"Định chạy ư?"
Tô Y Nhân lại lần nữa ra tay, dùng năng lực cảnh giới Hợp Thể, bao trùm quy tắc lên cả quận Lạc Phượng, côn trùng không thể bò vào, chim không thể bay ra, quyết phải tìm ra người của Cửu U Giáo.
Khống chế thi thể cũng có giới hạn, đối phương không thể chạy ra khỏi quận Lạc Phượng.
Chênh lệch hai cảnh giới lớn, mà còn để đối phương chạy thoát, vậy thì đúng là quá mất mặt.
Mình mất mặt cũng không sao, nhưng mất mặt trước mặt Lý Hạo Nhiên thì không được!
Cô mở rộng thần thức, tra quét từng tấc đất trong quận Lạc Phượng.
Theo lý mà nói, tán tu giai đoạn Hợp Thể tùy tiện dùng thần thức quét qua thành trì, là sự khiêu khích đối với vương triều Đại Hạ, nhưng sự việc có nguyên nhân, không ai đi truy cứu trách nhiệm của Tô Y Nhân.
"Tìm thấy rồi!"
Tô Y Nhân rất nhanh bèn dùng thần thức định vị được mấy tên tu sĩ khả nghi, không biết trên người những tên tu sĩ khả nghi đó có cấm chế gì, một khi bị Tô Y Nhân cố định tại chỗ, thì lập tức chết bất đắc kỳ tử.
"Bạo vậy sao?"
Sắc mặt thái thú xanh mét: "Ta nghe nói Cửu U Giáo tin vào sự tồn tại của Cửu U, đối với họ cái chết chỉ là một lần luân hồi, chẳng hề đáng sợ, cho nên Cửu U Giáo toàn là bọn liều mạng, vô cùng nguy hiểm!"
Tô Y Nhân dùng thần thức phát hiện nhiều giếng cạn trong gia đình giàu có ẩn giấu trận pháp, móc nối với nhau, vô cùng chặt chẽ, bao trùm cả đại trận, hẳn là trận pháp luyện hóa phượng hoàng.
"Không đúng, tu vi của mấy tên tín đồ Cửu U Giáo vừa chết tức tưởi đều không đến giai đoạn Hóa Thần, kẻ thao túng thực sự vẫn chưa bị tìm thấy!" Tô Y Nhân bừng tỉnh, mấy tên chết bất đắc kỳ tử kia đều là thuộc hạ của kẻ đứng sau màn.
"Ở dưới, chỗ thi thể của phượng hoàng!" Lục Dương là người đầu tiên nghĩ ra, con phượng hoàng già lúc còn sống là giai đoạn Hợp Thể, thi thể của cảnh giới Hợp Thể có thể ngăn cách sự tra quét của thần thức cùng cấp bậc.
Tô Y Nhân cũng nghĩ tới điểm này, nhưng cô không hành động.
"Tô tiền bối, sao vậy?" Lục Dương nghi hoặc, khoan xuống đất với một vị tu sĩ cảnh giới Hợp Thể có gì khó đâu? Giai đoạn Hợp Thể còn không biết mấy pháp thuật nhỏ để khoan xuống đất sao?
"Thì đó, Tô tiền bối, nhanh xuống dưới đi, nếu để Cửu U Giáo luyện hóa xong phượng hoàng, thì quận Lạc Phượng sẽ gặp nguy hiểm." Lý Hạo Nhiên cũng hối thúc.
Tô Y Nhân nghĩ cách diễn tả một hồi, rồi nói: "Thủ đoạn của ta... có lẽ hơi khác so với tưởng tượng của mọi người."
Tô Y Nhân hít sâu một hơi, bình phục tâm thái, chuyện đã tới nước này, cô cũng không tiện giả đò làm tiểu thư khuê các gì nữa.
Cô siết chặt nắm tay, một quyền đập xuống mặt đất, nện ra một cái hố sâu rộng ngang người, sau đó nhảy vọt xuống, khoan xuống lòng đất.
Ba người nhóm Lục Dương trừng to hai mắt, nuốt nước bọt, thủ đoạn của Tô Y Nhân tiền bối... dường như chẳng hợp gì mấy với dáng vẻ mỏng manh của cô.
Họ chợt nhớ tới một vấn đề mà trước đây bị phớt lờ.
"Cô ấy chuyên tu luyện về mặt nào ấy nhỉ?"
Mạnh Cảnh Chu nhìn cái hố bự càng thấy quen mắt, thủ đoạn này sao lại chẳng khác gì mấy so với sư phụ của hắn ta vậy?
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu nảy ra phỏng đoán hoang đường: "Tô Y Nhân... Chắc không phải là thể tu đâu nhỉ?"
Chỉ thấy một con phượng hoàng có lông vũ đỏ thắm lặng lẽ nằm dưới đất, như thể vừa mới qua đời, đột nhiên, trận pháp do Cửu U Giáo để lại trên mặt đất lần lượt kích hoạt, đôi mắt phượng hoàng sáng lên ánh sáng xanh lục, như bích ngọc, xung quanh bùng lên Phượng Hoàng Chân Viêm, thiêu đốt đến cả một vùng dưới mặt đất thành khoảng không.
"Nếu như đã bị các ngươi phát hiện, vậy thì mọi người dứt khoát cá chết lưới rách!" Tiếng của tên tín đồ Cửu U Giáo kia vang lên từ phượng hoàng, giọng nói khô khóc mà điên cuồng.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng tín đồ Cửu U Giáo hối hận khôn xiết.
Bố trí trận pháp, trộm một khối Hoàng Huyết Thạch, hồi sinh phượng hoàng, lật tung cả quận Lạc Phượng, kế hoạch hoàn hảo biết bao, đơn giản dễ thực hiện, không có sơ hở, sẽ không bị người ta phát hiện.
Thế mà sao trộm Hoàng Huyết Thạch, lại còn có tu sĩ cảnh giới Hợp Thể canh giữ.
Hoàng Huyết Thạch của ngươi có đáng giá đến vậy không? Hả?
"Tuy rằng trong lúc vội vàng không thể khiến phượng hoàng hồi sinh với trạng thái viên mãn, nhưng để lật tung quận Lạc Phượng thì dư sức!" Chuyện đã đến nước này, tín đồ Cửu U Giáo cũng không thể màng nhiều đến vậy nữa.
"Ta biết ngươi là giai đoạn Hợp Thể, nhưng vậy thì sao chứ, ngươi là tu trận hay tu phù? Cũng chả quan trọng nữa, trước khi ngươi triệt để ngăn cản phượng hoàng hoạt động, đủ để ta hủy diệt quận Lạc Phượng mấy lần rồi!"
Phượng hoàng bao bọc trong chân viêm kêu lên trong lỗ hỏng dưới lòng đất, nó vươn ra đôi cánh, mang theo sức mạnh hủy diệt vô tận, như thể dục hỏa trùng sinh.
Tín đồ Cửu U Giáo vừa định điều khiển phượng hoàng lao thẳng lên trời, lại phát hiện phượng hoàng dù thế nào cũng không bay lên được.
"Chuyện gì thế này?"
Gã ta dùng thần thức thăm dò bên ngoài, phát hiện Tô Y Nhân một tay nắm lấy mỏ phượng hoàng, khiến cho phượng hoàng dù có vỗ cánh thế nào, cũng không bay lên được nửa tấc.
"Bay ư?" Trên khuôn mặt thanh tú Tô Y Nhân lộ ra nét cười gằn, một tay nắm lấy mỏ phượng hoàng, dùng sức quăng xuống, mạnh bạo mà quăng phượng hoàng xuống đất.
Thái thú và gia chủ Mạc Gia dẫn theo ba người nhóm Lục Dương đi xuống từ lỗ thủng vừa được khai phá, vừa hay nhìn thấy cảnh Tô Y Nhân quăng phượng hoàng, tràn đầy mĩ cảm và bạo lực.
Lý Hạo Nhiên cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nếu như kết hôn, mình có còn đường sống không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận