Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1127: Xuyên qua đến tu tiên thế giới đương kẻ chép văn (2)

Có ít người vụng trộm nhìn thoáng qua Dương Trường Bân, bất kể có chuẩn bị viết như thế nào, chỉ nói về thủ pháp miêu tả tinh xảo, đã cách xa lời văn tốt hoa lệ của Dương Trường Bân mấy con phố.
Sắc mặt Dương Trường Bân xanh xám, hắn không nghĩ tới thi từ mình tỉ mỉ chuẩn bị ngược lại không sánh bằng Lục Dương sáng tác ngay hiện trường.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đoạn đầu viết tốt lại như thế nào, nếu là đoạn dưới thường thường không có gì lạ, chính là hủy cả bài ca này.
Mạnh Cảnh Chu thì không có quá mức gì ngoài ý muốn, dù sao cũng là Thượng Cổ Tiên Nhân không gì làm không được, viết mấy bài thơ hay, lời văn tốt thì không phải chuyện cỏn con.
Mạnh Cảnh Ngọc sùng bái nhìn Bất Hủ tiên tử, càng xem càng cảm thấy suất khí.
Lục Dương ca ca không những có thiên phú tu luyện và chiến đấu cao, ngay cả thi từ văn chương cũng tốt như vậy sao?
Sau lụa mỏng xanh, Diệp Mộng Âm nhẹ giọng đọc đoạn bên dưới.
- Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, - Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
- Chúng lý tầm tha thiên bách độ, - Mạch nhiên hồi thủ, - Na nhân khước tại, - Đăng hoả lan san xứ.
Đọc được cuối cùng, Diệp Mộng Âm si ngốc nhìn câu cuối cùng, mới chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không thể trải nghiệm ý bên trong lời văn, nhưng khi đọc chậm ở trước mặt mọi người, nàng dần dần phỏng đoán ra ý tứ của Lục Dương.
- Câu Đăng hoả lan san xứ, là viết cho mình sao...
Lặng ngắt như tờ.
Nghe xong đoạn dưới, có người đang chuẩn bị uống trà, cánh tay dừng tại giữ không trung, bưng chén trà, chậm chạp đưa không đến bên miệng.
Càng nhiều người thì khiếp sợ quay đầu nhìn Bất Hủ tiên tử, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Nếu như nói đoạn đầu tả cảnh đẹp là lời văn hay khó gặp, thế thì đoạn sau miêu tả lại càng đẩy bài ca này lên một phương diện cao hơn.
Thiên cổ danh từ!
Lời văn vừa ra, che đậy thiên cổ, bất kể lời văn gì miêu tả về tết Nguyên Tiêu đều rơi xuống tầm thường, căn bản không có khả năng tương đối.
Dương Trường Bân vốn nghĩ coi như đoạn sau viết tốt, cũng nhất định phải trêu chọc để Lục Dương mất mặt, nhưng khi Diệp Mộng Âm đọc xong đoạn dưới, hắn lại há to miệng, không còn gì để nói, đành phải uể oải im lặng.
Hắn thậm chí không có tư cách đưa ra lời bình về bài ca này.
- Đều nhìn ta làm gì?
Bất Hủ tiên tử quay đầu nhìn Mạnh Cảnh Ngọc bên cạnh, đối đầu ánh mắt cùng Mạnh Cảnh Ngọc, không biết rõ làm sao phản ứng của mọi người lớn như thế, có chút không hiểu thấu.
Mạnh Cảnh Ngọc đang chìm ở trong câu miêu tả - Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ. - , đối mặt ánh mắt với Bất Hủ tiên tử, trái tim không bị khống chế phanh phanh phanh nhảy lên.
Đây là đang mượn dùng thi từ biểu đạt yêu thương, chẳng lẽ người Lục Dương ca ca một mực đang tìm kiếm chính là mình?.
- Tốt tốt tốt nghĩ không ra Lục huynh quả nhiên đạt được chân truyền của Bất Ngữ đạo nhân, thế mà có thể làm ra truyền thế danh thiên!
Chung Ý vốn muốn mượn dùng cơ hội lần này để Lục Dương xấu mặt, lại không nghĩ rằng Lục Dương thâm tàng bất lậu, trước đây vẫn luôn lấy thân phận thiên tài tu luyện gặp người, chưa hề lộ qua thân phận nho tu.
Chung Ý tự hỏi là người rất có tâm cơ, nhưng nếu hắn có tài hoa bực này, khẳng định không giấu được, sớm đã dùng phần tài hoa này danh dương thiên hạ, sao lại đợi đến hôm nay.
Còn có vừa rồi mình ba phen mấy lần khiêu khích, Lục Dương cũng không có ý mắc lừa.
Ánh mắt Chung Ý nhìn Lục Dương ẩn ẩn mang theo sợ hãi, đối nghịch với loại người tâm như vực sâu này, xui xẻo khẳng định là mình.
- Cái này gọi là không tinh thông thi từ?
Lạc Vô Song nhớ tới lời Lục Dương mới vừa nói qua, dở khóc dở cười nhìn hắn, cái này nếu tính không tinh thông thi từ, vậy trên đời này ai cũng không dám tự xưng thi nhân từ nhân.
- Vừa học được.
Bất Hủ tiên tử sờ cái ót cười hắc hắc nói.
Nếu người đời trước gặp qua thần sắc hiện tại của nàng, nhất định sẽ biết đây là thời điểm nàng mang theo Tiểu Linh cùng Liên Y đi giả heo ăn thịt hổ.
Không nghĩ tới Nhị đương gia giúp nàng làm lời văn cũng có thể có loại hiệu quả này.
- Tiểu Dương Tử ngươi thật lợi hại!
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử hưng phấn nhìn Lục Dương, nàng rất lâu cũng không có loại cảm giác này.
- Ừm, Tiểu Dương Tử ngươi đây là biểu tình gì?
Thần sắc Lục Dương quái dị, sớm có đoán trước đối với phản ứng của mọi người.
Hắn thở dài:
- Không có gì, ta chỉ không nghĩ tới, thân phận của ta còn có thể dùng như thế.
Lục Dương xác thực không nghĩ tới, hắn có một ngày còn có thể dùng thân phận kẻ chép văn trang bức, mặc dù là Bất Hủ tiên tử dùng thân phận của mình đi trang bức.
Bất Hủ tiên tử không quá lý giải Lục Dương nói có ý gì.
- Thân phận của ngươi?
Nàng nhớ kỹ Lục Dương thường xuyên nói cái gì nàng hẳn là kim thủ chỉ, là tùy thân lão gia gia, tùy thân lão nãi nãi.
Nàng hỏi Lục Dương đây là ý gì, Lục Dương nói chính là ở trong không gian tinh thần, có thể lợi dụng tri thức giúp thân thể chủ nhân trang bức.
Nghĩ tới đây, Bất Hủ tiên tử bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta đã hiểu, dựa theo cách Tiểu Dương Tử ngươi gọi suy ra, thân phận của ngươi bây giờ gọi là tùy thân lão tiểu tử!
Lục Dương nghẹn họng.
Ta giúp tiên tử ngươi trang bức, ngươi cứ như vậy báo đáp ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận