Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 27: Đột phá trong Bách Hương Lâu

Hoàng tộc và Mạnh gia có mối quan hệ chặt chẽ, thường có quan hệ thông gia với nhau.
Thế hệ thiên tài của Mạnh gia không ngừng xuất hiện, mỗi khi mọi người cho rằng tiềm lực của Mạnh Gia đã cạn kiệt, thế hệ kế tiếp không thể nào gánh vác gia tộc, bèn sẽ có một thiên tài với tài năng trác tuyệt xuất hiện, trở thành trụ cột của Mạnh gia, nói tiếp truyền thuyết bất hủ của gia tộc.
Vì vậy, có tin đồn cho rằng, Mạnh gia đã liên kết vận mệnh của mình với vận nước của vương triều Đại Hạ, chỉ cần vương triều Đại Hạ không bị tiêu diệt, Mạnh gia bèn sẽ không bị tiêu vong.
"Không có khoa trương đến như vậy đâu." Mạnh Cảnh Chu cười ‘ha ha’, nói một cách khiêm tốn, "Không ngờ các người đã đoán ra tại hạ chính là thiên tài với tài năng trác tuyệt của Mạnh gia."
"Không, bọn ta không nghĩ huynh là thiên tài." Điều Lục Dương nói là sự thật, nếu một người không nghiêm túc như Mạnh Cảnh Chu mà trở thành trụ cột của Mạnh gia, thì truyền thuyết bất hủ của Mạnh gia có thể kết thúc tại đây rồi.
Nếu nói về thiên tài, thì người thiên tài, tương lai sẽ trở thành trụ cột của Vấn Đạo Tông như Lục Dương hắn, mới xứng với danh hiệu này.
Cả hai tự tâng bốc bản thân, hạ bệ đối thủ, hoàn toàn quên đi Đào Yêu Diệp ngồi ở bên cạnh, người có Vũ Hoá Tiên Thể còn thiên tài hơn cả Đơn Thân Linh Căn và Kiếm Linh Căn .
May thay, cả hai cũng không đôi co về vấn đề này quá lâu, một dòng khí Mãng Hoang với khí thế hùng tráng lan tỏa từ tầng dưới, đập vào cả tòa Bách Hương Lâu.
Nếu không phải vì Bách Hương Lâu vững chắc, chỉ mỗi luồng khí tức này bèn có thể đánh sập cả khu nhà!
Ba người họ giống như bị búa lớn đập mạnh vào đầu, đầu óc thoáng trống rỗng, ngũ tạng lục phủ như bị một bàn tay lớn siết chặt, nén thành một cục, khó chịu đến cùng cực.
Những người bên cạnh có tu vi cao hơn ba người họ, ở giai đoạn Kim Đan, tình trạng tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
"Đây là... có người đã đột phá đến giai đoạn Nguyên Anh rồi?!" Có vị sư tỷ ở giai đoạn Nguyên Anh không bị ảnh hưởng, kinh ngạc thốt lên một tiếng, cảm nhận kỹ, khí tức này dường như mang vài nét hoang mãng.
Thức ăn của Bách Hương Lâu không chỉ đơn giản là ngon miệng, một món ăn có thể làm tăng tu vi hoặc làm cho công pháp luân chuyển vài châu thiên chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thể phối hợp món ăn hợp lý, để các món ăn kích thích công hiệu của nhau, hiệu quả sẽ tốt hơn.
"Từ trước đã nghe nói rằng ở Bách Hương Lâu, chỉ trong một bữa cơm đã đột phá một cảnh giới lớn, ta còn tưởng rằng đó là tin đồn, hôm nay mới thấy được quả thật như vậy!”
"Chỉ là không biết vị sư đệ, sư muội nào may mắn như vậy, có thể đột phá ở đây."
Những người bình thường đột phá, ai không phải bế quan hộ pháp, tìm sự yên tĩnh, Bách Hương Lâu tiếng người huyên náo, tâm trí hỗn độn, không có lợi cho việc đột phá.
Việc đột phá trong hoàn cảnh này chứng tỏ món ăn của Bách Hương Lâu giúp đỡ lớn đến mức nào trong việc nâng cao tu vi!
Tiểu nhị nhẹ nhàng nén xuống, uy áp của giai đoạn Nguyên Anh lập tức biến mất, mọi người thở dốc, sau đó ngạc nhiên nhìn tiểu nhị.
Trong mắt họ, tiểu nhị chỉ có giai đoạn Kim Đan, nhưng cái cách thong dong phô ra thủ đoạn này hiển nhiên hơn hẳn giai đoạn Kim Đan.
Cảnh giới của tiểu nhị là giả tạo.
Có người nhỏ giọng thì thầm với bạn bè: "Nói đến chuyện này, ta có nghe trưởng lão nói qua, một ngàn năm trước, khi Bách Hương Lâu mới khai trương, y chính là tiểu nhị của quán, một ngàn năm trôi qua, y vẫn là tiểu nhị của quán, dung mạo chưa từng thay đổi."
Dung mạo của tu sĩ không thay đổi là chuyện thường tình, nhưng chưa từng có sự thay đổi sau ngàn năm thì chỉ có rất ít người.
Tiểu nhị dường như không nghe thấy tiếng thì thầm, mặt mang nét áy náy: "Thật ngại quá, có lẽ là do một vị thực khách quá phấn khích khi đột phá, quên bén thu lại khí thế, mong các vị thông cảm."
Có vị sư huynh vừa bước vào giai đoạn Kim Đan như ngẩm ra điều gì đó từ khí tức của việc đột phá vừa nãy, mắt sáng lên: "khí tức này lộ ra vài nét cuồng dại, giống như tái hiện lại Long Tộc thượng cổ, chắc hẳn là một vị sư huynh tu thể đột phá, chúng ta nhanh chóng cảm ngộ khí tức này, nói không chừng sẽ giúp ích rất nhiều trong việc nâng cao thể chất của chúng ta!"
"Chí lí, Chí lí, cơ hội trời ban này là cơ duyên của chúng ta, nên nắm bắt." Cả nhóm hùa theo, cùng bắt đầu tĩnh tọa.
Năm người đều ngũ tâm hướng thiên, hơi lơ lửng trên không trung, nhắm mắt im lặng, không khí mát mẻ từ bốn phía ùa đến, cực kỳ dễ chịu.
Dù không phải chuyên tu luyện thể, các tu sĩ cũng rất coi trọng thể chất, nếu có đủ pháp lực mà cơ thể không theo kịp, rất dễ bị người khác đánh lén, mất mạng chỉ sau một đòn, hoặc đối phương chịu đòn xông đến cận chiến, chính mình há chẳng phải vừa đến gần bèn toi rồi hay sao, ngay cả cơ hội quấy nhiễu đối phương để trốn chạy cũng không có.
Vì vậy, Vấn Đạo Tông rất coi trọng tố chất cơ thể của đệ tử.
Long Tộc thượng cổ nổi tiếng trong các yêu thú với đại thần thông hô mưa gọi gió và thể chất bất khả chiến bại, là một trong những Đại Tộc đỉnh cao, thống trị Yêu Vực. Nếu có thể cảm ngộ một chút Long Khí thượng cổ, sẽ có lợi ích lớn cho thể xác, nếu nhân cơ hội ngộ ra đôi chút thần thông của Long Tộc để chiếm làm của riêng, thì đó càng là một cơ duyên lớn muốn tìm cũng tìm không thấy!
Năm vị tu sĩ giai đoạn Kim Đan ngồi bên cạnh những món ăn nóng hổi mà không ăn, cùng nhau tĩnh tọa cũng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Sự nhạy bén đối với cơ duyên này khiến Lục Dương vô cùng khâm phục.
"Chúng ta có nên tận dụng cơ hội này để cảm nhận một phen không?" Đào Yêu Diệp đề xuất.
Lục Dương ngạc nhiên: "Muội có thể cảm nhận Long Khí thượng cổ mà các sư huynh nói ?”
"Thử một lần cũng không thiệt gì."
Ngay khi Lục Dương và hai người họ cân nhắc có nên tĩnh tọa để cảm ngộ, xem thử liệu có thể ngộ ra khí tức cuồng dại của Long Tộc thượng cổ không, thì từ phía cầu thang vọng đến tiếng chạy vội vàng ‘thình thịch, thình thịch’ lên lầu.
Một con lợn rừng mặt mũi hung tợn xuất hiện, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn và giận dữ, khiến mọi người cảm thấy nguy cơ bủa vây.
Con Yêu Tộc này hung hãn, khủng khiếp quá, cảnh giới hơn hẳn hầu hết mọi người có mặt tại đây!
Hơn nữa, khí tức của con lợn rừng này không ổn định, giống như vừa mới đột phá!
Tiểu nhị nhăn mày, trong tay xuất hiện một vòng xoáy nhỏ. Ngay khi y cân nhắc liệu có nên tự mình ra tay không, thì ánh đao lóe lên, đao khí lẫm liệt như thác, mang theo khí tức cháy rực khôn cùng, một đao chém xuống, lợn rừng thân một nơi, đầu một nẻo, đầu lăn lộc cộc ra rất xa, lăn một lèo đến dưới chân Lục Dương.
Đầu lợn trừng mắt nhìn Lục Dương, chết không nhắm mắt.
Cảnh tượng đáng lẽ rất đẫm máu nhưng lại không có giọt máu nào chảy ra, đao khí cháy rực đến đỉnh điểm đã làm chín đường cắt trên cổ lợn rừng, mùi thịt nướng thơm phức mũi.
Lúc này, chủ nhân của ánh đao mới xuất hiện, đó là một đầu bếp bình thường có thể gặp ở bất cứ đâu, đội một chiếc mũ cao, cùng với tạp dề làm việc đặc chế, trên tay cầm một con dao mổ lợn, mặt mày nanh ác, nụ cười như thổ phỉ đang định giết chết con tin.
"Xin lỗi, xin lỗi, làm mọi người giật mình rồi, ta vừa định làm thịt con lợn rừng mang dòng máu Long Tộc này, có lẽ là vì sát khí của ta quá lớn, khiến con súc sinh này sản sinh nguy cơ sinh tử, nhờ vào cơ duyên sinh tử, kích hoạt chút ít Long Huyết thượng cổ, đột phá đến giai đoạn Nguyên Anh."
"Đây là sơ xót của quán chúng tôi, lần sau sẽ không vậy nữa, mong mọi người thông cảm!"
Bếp trưởng cầm con dao mổ lợn, cười đầy hung tợn, giọng điệu khá thành khẩn, mọi người dù không muốn thông cảm cũng phải thông cảm.
Bếp trưởng nhặt lại đầu lợn từ chân Lục Dương, kéo đi thân lợn, cảm giác áp lực mới biến mất.
Năm vị sư huynh Kim Đan có chút khó xử, tiếp tục cảm ngộ để tu luyện cũng không phải, không cảm ngộ để tu luyện cũng không xong.
Một người trong số họ vỗ bàn: "Mẹ nó, mang ra một bát Sát Trư Thái, dùng con lợn vừa rồi làm!"
- Giải thích, Một phần của lòng lợn tiết canh Trung Quốc gồm: gan lợn, thịt mông sấn, thịt thăn luộc. Hết giải thích.
Giá của thịt lợn có cảnh giới Nguyên Anh cao không tưởng, huống chi là con lợn rừng mang huyết mạch Long Tộc thượng cổ, bát Sát Trư Thái này có thể ăn đến họ ngủ dậy cũng phải tát hai cái vào mặt.
Dù có tát hai cái cũng phải ăn, hôm nay bọn họ cóc thèm đếm xỉa, không ăn con lợn rừng Nguyên Anh này thì đạo tâm không vững, cục tức này có thể làm họ nhịn đến nội thương.
Tiểu nhị của quán vắt khăn lên vai, với nụ cười trên mặt, hét to: "Được thôi, thêm một bát Sát Trư Thái cho năm vị quan khách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận