Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 363: Lý Hạo Nhiên kết đan (1)

- Thì ra là trưởng lão Chu Hâm, ta còn đang thắc mắc sao Dư Thiển lại nói phải tìm người giúp đỡ.
Lão Sở đuổi tới, thấy tu sĩ Đại Ngu đã bất tỉnh, bị Ngũ trưởng lão dùng dây xích trói lại, thở phào nhẹ nhõm.
- Sở Đại Long!
Ngũ trưởng lão và Lạc Thủy vệ đã hợp tác nhiều lần, về cơ bản đã nhận ra hết các tu sĩ cảnh giới Hợp Thể của họ.
Lão Sở mặt đen sì:
- Ta đã nói bao nhiêu lần là ta đổi tên thành Sở Long rồi.
- Tên khốn này dường như nắm giữ bí mật không ai biết, vô cùng quan trọng, lần này đa tạ các vị, bắt được tên khốn này, giúp đỡ rất nhiều, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ tìm các vị uống rượu!
Dư Thiển chắp tay cảm ơn.
- Nói gì mà cảm ơn chứ, hiếm khi được thoải mái phóng phi thuyền như vậy.
Lần này Ngũ trưởng lão phóng phi thuyền đặc biệt thỏa thích.
- Lần sau gặp phải kẻ đuổi không kịp thì cứ gọi ta, đảm bảo đuổi kịp.
- Sợi dây xích này khóa chặt pháp lực của hắn, coi như ta hành hiệp trượng nghĩa tặng cho các vị vậy.
Lạc Thủy vệ cũng có thủ đoạn tương tự, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng vị đại tông sư luyện khí như Ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão tốt bụng nhắc nhở:
- Đúng rồi, vì an toàn, vì tên này nắm giữ bí mật không ai biết, nên tốt nhất là gọi thêm vài tu sĩ cảnh giới Hợp Thể áp giải hắn về triều, nếu giữa đường bị người khác cướp mất thì không ổn.
- Được, ta sẽ gọi người ngay.
Dư Thiển gật đầu, đánh ra một đạo phù về phía bầu trời, không lâu sau, lại có hai tu sĩ cảnh giới Hợp Thể bay tới.
Hai tu sĩ cảnh giới Hợp Thể này hiển nhiên cũng quen biết Ngũ trưởng lão, sau khi chào hỏi đơn giản, bốn thành viên Lạc Thủy vệ áp giải tu sĩ Đại Ngu về triều.
- Được rồi, về đi, chuyện của tu sĩ cổ đại các ngươi bây giờ còn chưa thể tiếp xúc, quá nguy hiểm, đợi khi các ngươi đến cảnh giới Hóa Thần rồi hãy nói.
Ngũ trưởng lão vẫy tay nói với bốn đứa nhỏ, bảo chúng đừng suy nghĩ nhiều.
Trước khi đi, xa xa lại bay tới mấy bóng người, họ vận dụng pháp thuật hệ thổ, tu bổ những ngọn núi bị phi thuyền đâm thủng.
Đá và đất lơ lửng trong không trung, theo nhịp điệu lấp đầy những lỗ hổng của ngọn núi.
Tiếp đó lại thu thập những cây bị đâm bay, những cây còn sống thì dùng Chủng Thụ quyết trồng lại, những cây bị đứt thì trồng cây mới.
- Những người này là?
Bốn người Lục Dương đều chưa từng thấy chuyện như vậy.
Ngũ trưởng lão giới thiệu:
- Ồ, họ là những người phụ trách công tác hậu cần của triều đình. Bây giờ tu vi của các ngươi còn chưa đủ, chưa thể đạt đến mức độ hủy thiên diệt địa, đợi tu vi cao hơn, chỉ cần tùy tiện động tay động chân là có thể đấm thủng núi, xé nứt mặt đất, cắt đứt dòng sông.
- Nếu mặc kệ không quản, địa hình này sẽ thay đổi từng ngày, vài năm sau bản đồ Đại Hạ sẽ phải vẽ lại.
- Để tránh tình trạng như vậy, triều đình Đại Hạ đã tìm một nhóm tu sĩ chuyên phụ trách sửa chữa địa hình, tinh thông pháp thuật hệ thổ và hệ mộc.
- Lần bắt người này là công vụ, phi thuyền đâm hỏng núi không cần ta chịu trách nhiệm, triều đình sẽ phụ trách hậu cần, nếu vì việc riêng mà xảy ra tranh chấp, thì ta phải tự sửa chữa địa hình bị phá hủy, hoặc là ta bỏ linh thạch ra thuê người sửa chữa địa hình. - - Cho nên tu vi đạt đến một mức độ nhất định, để tránh rắc rối, thì hoặc là chiến đấu trên võ đài, hoặc là lên trời đánh nhau.
- Tất nhiên rồi, nếu ngươi chiến đấu với tu sĩ ma đạo, thì không cần ngươi chịu trách nhiệm về việc phá hủy địa hình.
- Thật ra quy định sửa chữa địa hình sau khi chiến đấu bắt nguồn từ một sự việc xảy ra cách đây hai vạn năm.
- Thái thú quản lý Thanh Châu, cũng chính là người đứng đầu một châu, cảm thấy thành trì của châu bên cạnh đặc biệt phồn hoa, liền nghĩ cách làm thế nào để Thanh Châu cũng trở nên đặc biệt phồn hoa.
- Vừa khéo tu vi của ông ta khá cao, có cảnh giới Độ Kiếp, ông ta liền nghĩ ra một cách hay, đó là tìm đến người bạn của mình, cũng là tu sĩ Độ Kiếp..
- Hai người họ giao đấu, khí thế vô cùng lớn, địa hình cũng vì thế mà thay đổi, hai người liền mượn danh nghĩa chiến đấu, di chuyển thành trì phồn hoa của châu bên cạnh vào phạm vi Thanh Châu.
- Triều đình sau khi biết chuyện này, phát hiện ra rằng căn bản không có luật pháp nào quy định chuyện này, không tiện xử lý, liền ban hành quy định, tu sĩ cao cấp khi chiến đấu đều phải.
- Sau khi triều đình biết được sự việc này, nhận thấy loại chuyện này không có quy định pháp luật, khó xử lý nên đã ban hành quy định, bất kỳ trận chiến nào, tu sĩ cấp cao sau khi chiến đấu trên thực địa đều phải khôi phục địa hình về trạng thái ban đầu.
Lục Dương trầm mặc.
Tu sĩ cấp cao như các ngươi thật sự có nhiều trò lắm.
Lục Dương cảm thấy Đại Hạ Vương triều thực sự quá không dễ dàng, theo hắn thấy thì chế độ pháp luật đã tương đối hoàn thiện, không có gì có thể tăng giảm được, đủ để ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Nhưng không chịu đựng được các tu sĩ suy nghĩ nhiều.
Tu sĩ suy nghĩ nhiều thì cũng chẳng sao, suy nghĩ nhiều không có nghĩa là có thể thực hiện được, nhưng trong số các tu sĩ không thiếu những người có bản lĩnh kinh thiên động địa, có khả năng thực hiện được suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận