Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 20: Thượng Gia

Thực tế chứng minh rằng, dù cho có thể nói chuyện cũng không nhất định là yêu quái, mà còn có thể là con vẹt.
"Đây mà là yêu điểu kiểu gì!"
Lục Dương giận tím mặt, lòng bàn tay xuất hiện lực hút, ngay lập tức kéo con vẹt lại, con vẹt ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bèn bị bắt giữ.
Lý trưởng cũng có thể làm được điều này, nhưng lý trưởng tưởng rằng đây là loại yêu thú ở giai đoạn Luyện Khí hoặc Trúc Cơ, nên không dám làm như vậy.
"Yêu thú! Có yêu thú!" con vẹt líu ríu kêu không ngừng.
Đào Yêu Diệp nghe tiếng động trong phòng, vội vàng chạy đi kiểm tra, tâm trạng không khác gì mấy so với Lục Dương.
Hoàn thành nhiệm vụ là chuyện tốt, không cần chiến đấu cũng là chuyện tốt, nhưng vấn đề là họ đã từ Vấn Đạo Tông xa lắc xa lơ mà chạy đến đây, đi mất ba ngày trên chiếc thuyền bay, chỉ là để bắt một con vẹt?
Vậy thì phải viết báo cáo nhiệm vụ như thế nào, nói ra chỉ tổ làm truyện cười cho người khác.
Người dân xã Thái Bình thiếu hiểu biết, không nhận ra loại chim này đến từ sâu trong khu rừng mưa, nhưng Lục Dương và Đào Yêu Diệp nhận ra, đây chẳng qua là kiến thức cơ bản nhất tại Vấn Đạo Tông.
"Không hổ danh là đạo trưởng, dễ dàng bèn bắt được con yêu điểu rồi!" Lý trưởng và những người xung quanh biết con vẹt đã bị bắt, đều khen ngợi Lục Dương, nói rằng tu vi của hắn cao thâm.
Cả hai đều không còn cách nào khác, kiên nhẫn giải thích với mọi người, nói rằng đây chỉ là một loại chim rất bình thường, chỉ là không thường gặp ở phía bắc đại lục.
"Con vẹt này ... cũng chính là yêu điểu mà các người nói, việc mà nó giỏi nhất chính là bắt chước tiếng người."
"Bắt chước tiếng người, bắt chước tiếng người." Con vẹt bên cạnh không ngừng kêu lên, Lục Dương bịt lại mỏ của con vẹt, tiếp tục giải thích với mọi người.
"Nó gọi Trương Quan Giáp là yêu quái không phải là do chính nó muốn gọi, mà là trước đó nghe Phùng may vá gọi 'yêu quái', nó mới học theo, gặp Trương Quan Giáp, tình cờ lặp lại một lần."
Trương Quan Giáp thở phào nhẹ nhõm, không hổ là đệ tử Vấn Đạo Tông, mới đến đã giải oan cho y.
"Tương tự, khi nó kêu 'Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu rồi?' cũng vậy, nó không hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ là nghe ở đâu đó và lặp lại một cách vô nghĩa."
"Mẹ kiếp con chim này, xem ta làm thịt nó." Trương Quan Giáp nhìn thấy con vẹt không khỏi tức giận.
Lục Dương giơ tay, ngăn Trương Quan Giáp lại: "Nơi này cách rừng mưa cả nửa lục địa, chắc chắn con chim này không tự bay đến đây, mà là được người khác mang đến."
"Trừ đi việc có người rảnh đến không có gì làm, không ngại vượt qua cả nửa lục địa chỉ để mang một con vật ngoài việc hiếm hoi ra thì không có bất kỳ công dụng nào khác như con vẹt này. Cũng chỉ còn có mỗi thương hội Lạc Địa Kim Tiền mới có ý định làm những việc như vậy."
"Ở đây có thương hội Lạc Địa Kim Tiền không?"
Lý trưởng lắc đầu: "Thương hội sẽ không mở ở nơi nghèo nàn hẻo lánh như nơi của bọn tôi, nhưng có một tiệm ở trong Quận Khúc Hà, nằm ở khu vực sầm uất nhất, dòng người luôn tấp nập, có thể là sau khi có người mua từ thương hội, con vẹt đó vô tình trốn thoát."
Về việc con vẹt trực tiếp trốn thoát từ thương hội Lạc Địa Kim Tiền, điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Lục Dương lại hỏi tiếp: "Con chim này hai mươi ngày nay đều bay vòng quanh xã Thái Bình, chưa từng đến nơi khác, có lẽ chủ nhân của nó đang ở đây, không biết lý trưởng có ý tưởng gì không?"
Lý trưởng suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới nói: "Mọi người trong xã đều biết chuyện về con yêu điểu, nếu có người có thể không biết, thì đó chính là Thượng gia ở phía đông."
"Người của Thượng gia ít khi ra ngoài, không muốn giao tiếp với người khác, nghe nói là do gia chủ của Thượng gia cũng là một người tu hành, trải qua thất bại khi còn trẻ, tu vi xuống dốc không phanh, từ đó mất đi lòng tu hành, ẩn cư ở đây."
"Tài lực của Thượng gia cũng rất đáng gờm, là phú hộ giàu nhất địa phương, nếu nói họ mua yêu điểu từ thương hội Lạc Địa Kim Tiền, cũng là hợp tình hợp lý."
"Nếu đã vậy thì đi hỏi Thượng gia xem sao."
Xã Thái Bình không lớn, ba người và một con chim nhanh chóng đến cổng nhà Thượng gia.
Sau một hồi gõ cửa, rất nhanh bèn có người ra mở cửa, đó là một người đàn ông trung niên với bộ râu cá chốt, mặc áo dài nhà nho, trông rất văn vẻ lịch sự.
"Thì ra là lý trưởng, không biết hai vị này là ai, để tại hạ dễ bề thông báo với lão gia." Người đàn ông râu cá chốt lục nói.
Lục Dương nắm lấy cánh con vẹt, giống như việc nhấc theo con gà trống đến nhà người khác chúc Tết chuẩn bị làm thịt: "Chúng tôi tình cờ tìm thấy con vẹt này, sau khi đi hỏi khắp nơi bèn nghĩ có lẽ là của Thượng gia, đặc biệt đến hỏi."
Người đàn ông râu cá chốt nhìn thấy Đào Yêu Diệp trước, thoáng ngạc nhiên, y chưa từng thấy cô gái nào đẹp như Đào Yêu Diệp.
Sau đó, y nhìn con vẹt màu xanh lá cây, lộ ra nụ cười vui mừng: "Thì ra là như vậy, đa tạ hai vị thiếu hiệp, đây chắc hẳn là con vẹt của tiểu thư nhà tại hạ. Kể từ khi bị lạc mất con vẹt, tiểu thư buồn bã suốt ngày, khiến những người hầu kẻ hạ như bọn tôi rất khó xử."
"Tiểu thư biết con vẹt được tìm thấy rồi, không biết sẽ vui đến nhường nào."
Lý trưởng quay đầu sang một bên, thầm thì nói: "Y là quản gia của Thượng gia, họ Chương, mỗi lần tại hạ đến nhà Thượng gia đều là y ra mở cửa."
Quản gia Chương vội vàng chạy đi thông báo, nhanh chóng nhận được phản hồi.
"Lão gia mời ba vị vào trong."
Đi qua cửa ngăn, ghé qua sân ngoài, từ cổng trong đến hành lang rồi sau đó đến nhà chính, họ mới gặp được gia chủ của nhà họ Thượng.
Gia chủ nhà họ Thượng có thân hình tròn trịa, nét u sầu trên mặt như muốn cự tuyệt người khác từ ngàn dặm xa, không muốn giao tiếp nhiều với người khác, nhưng khi gặp lý trưởng, có thể nhìn ra được ông ta khá vui mừng.
"Hoàng lão huynh, quả là lâu rồi không gặp."
Lý trưởng họ Hoàng.
Hai người chắp tay chào hỏi.
Gia chủ nhà họ Thượng lại nhìn kỹ con vẹt một lúc, gật đầu nói: "Ừ, không thể nhầm được, đây chính là con vẹt mà tiểu nữ nhà ta đã mua ở thương hội Lạc Địa Kim Tiền trong quận. Lúc đó ta nghĩ con chim quèn này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thương hội hét giá trên trời, tiểu nữ nhà ta nhất quyết không chịu, phải mua cho bằng được, ta chỉ có thể chiều theo ý nó."
"Chương quản gia, ngươi dẫn hai vị thiếu hiệp đi gặp tiểu Duyên."
"Vâng, lão gia."
Chương quản gia đưa tay làm một cử chỉ mời, lại vẫy tay gọi cô nha hoàn, để cô ta chăm trà rót nước cho gia chủ nhà họ Thượng và lý trưởng họ Hoàng.
Trên đường đi, Đào Yêu Diệp thuận miệng hỏi: "Chương quản gia đã ở Thượng gia được bao lâu rồi?"
Chương quản gia trả lời một cách kính cẩn: "Lão gia đã cứu tại hạ lúc trên đường về ở ẩn, kể từ đó tại hạ bèn phục vụ bên cạnh lão gia. Tính ra, đã có hai mươi năm rồi, lúc đó tiểu thư còn chưa ra đời."
"Nếu nói như vậy, mối quan hệ giữa tiểu thư nhà họ Thượng và các hạ hẳn là khá tốt."
"Không giấu gì hai vị thiếu hiệp, Thượng tiểu thư là tại hạ trông coi đến lớn, tại hạ không con không cái, tại hạ coi tiểu thư như con gái ruột của mình. Tiểu thư buồn bã suốt ngày, người làm quản gia như tại hạ trông thấy cũng đau lòng."
Lục Dương đột nhiên hỏi: "Khi con vẹt bị lạc mất, các hạ có mặt ở đó không?"
Chương quản gia thở dài, có thể cảm nhận được sự tự trách trong giọng nói: "Lúc đó tại hạ đã lơ đãng một chút, không để ý con vẹt bay đi. Nếu tại hạ chú ý hơn vào lúc đó, chắc chắn sẽ không để tiểu thư buồn như vậy, đây là sự tắc trách của tại hạ."
Lục Dương ‘ờ’ một tiếng bèn không nói gì nữa.
Chương quản gia gõ nhẹ ba tiếng, nói một cách từ tốn: "Tiểu thư, con vẹt mà người làm lạc mất được tìm thấy rồi, là hai vị thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, họ đã mang con vẹt đến rồi."
Tiếng nói từ trong phòng truyền ra: "Vậy thì cho họ vào đây."
"Vâng."
Lục Dương và Đào Yêu Diệp mở cửa, tiểu thư nhà họ Thượng tựa nhẹ vào thành cửa sổ, yên lặng đọc sách, ánh chiều tà chiếu vào mái tóc, dường như đóng băng cả thời gian, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Ở xã Thái Bình, không biết bao nhiêu chàng trai say mê tiểu thư nhà họ Thượng.
Lục Dương tốt bụng nhắc nhở: "Đọc sách dưới ánh mặt trời không tốt cho mắt, nhất là ánh chiều tà, thắp cái đèn đi, phụ thân của cô nương cũng đâu thiếu tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận