Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 143: Lục Dương, người đang ở trong độ tuổi mơ mộng

Trong năm người có mặt ở đây, bao gồm cả Bất Ngữ Đạo Nhân, không ai có thể dự đoán được rằng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có thể thành công rời khỏi thị trấn.
Không nói đến việc có một tên Hợp Thể Kỳ trấn giữ ở thị trấn, mà chỉ nói đến những quy tắc hoặc rõ ràng hoặc mờ ảo của thị trấn, thì đã là điều mà người bình thường khó lòng hiểu được.
Có thể sống sót trong Bố Y Trấn đã là việc khó khăn, huống hồ là rời đi?
Hai người họ đã làm được điều này bằng cách nào?
Bất Ngữ Đạo Nhân không tiếp tục nghĩ nhiều, nhân lúc bốn tên Hợp Thể Kỳ đang thổ huyết, khí thế suy yếu, sự chú ý của chúng đều đang chuyển sang nhóm người Lục Dương, ông ta thình lình bộc phát.
Một luồng kiếm khí xanh biếc toả ra xung quanh cơ thể của ông ta, dao động uyển chuyển, tựa như một hồ nước trong xanh, kiếm khí linh hoạt như rắn, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, hai cái đầu người liền bay tung toé.
Bất Hủ Tiên Tử cảm thán: "Sư phụ của ngươi đúng là cũng có bản lĩnh, đủ để phân một phen cao thấp với kiếm tu tuyệt đỉnh trong thời đại của bọn ta, đường kiếm này đã chém đi thân xác và ba hồn bảy phách, triệt để giết chết hai tên Hợp Thể Kỳ.”
Lục Dương thán phục, lấy một đọ bốn, nhân lúc chúng không phòng bị còn giết chết hai tên, sư phụ quả không hổ là sư phụ.
Ấn tượng trong lần đầu xuất hiện của Bất Hủ Tiên Tử và Bất Ngữ Đạo Nhân quá tệ, một người bị trấn áp, một người bị nhốt trong hang động suốt mười năm, đến nỗi Lục Dương vô thức bỏ qua thân phận của hai người họ.
Một vị là Tiên Nhân Thượng Cổ, một trong năm người thành tiên trong thời đại Thượng Cổ đầy hỗn loạn, là một trong năm người mạnh nhất thời Thượng Cổ.
Còn vị kia là Tông Chủ của một trong Ngũ Đại Tiên Môn, thậm chí hoàng đế đương thời cũng phải tiếp đón bằng lễ nghi cao nhất, là người nhỏ tuổi nhất trong Cửu Tử của Vấn Đạo Tông, tu luyện muộn nhất, nhưng sức chiến đấu lại là mạnh nhất.
Những tu sĩ bình thường chỉ cần có chút quan hệ với hai người này, thì họ thậm chí có thể phất lên như diều gặp gió, cả đời vô tư lự, nhưng Lục Dương hoàn toàn không có cảm giác này.
"Quả nhiên là vì có sự tồn tại của đại sư tỷ chăng?" Lục Dương cảm thấy mình đã tìm ra nguyên do.
Hai người này từ lần đầu xuất hiện thì đã ăn trái đắng, tất cả đều là do có đại sư tỷ.
Bây giờ đại sư tỷ không có ở đây, hai người họ cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện bản thân.
Bất Ngữ Đạo Nhân giơ kiếm, tích lực, tinh thần quắc thước, như thể muốn tung ra một đường kiếm nữa.
Hai người kia nhìn thấy tình thế chẳng lành, không màng đến việc mang theo thi thể của đồng bọn, xoay người bèn chạy.
Bất Ngữ Đạo Nhân cũng không đuổi theo, ông ta cố nhiên có thể tung ra thêm một đường kiếm nữa, nhưng hai người kia đã có phòng bị, có khả năng chặn lại đòn đánh, một khi chặn lại được, hai người bọn chúng phản kích, bản thân ông ta thì không sợ phải đánh thêm một trận nữa, nhưng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không thể chịu đựng được dư chấn đến từ cuộc giao chiến của giai đoạn Hợp Thể.
"Hai người bọn con không sao chứ?" Bất Ngữ Đạo Nhân vội vàng phi xuống, lo lắng cho hai người họ, phát hiện ra hai người họ không hề có thương tích gì, trông có vẻ mấy ngày qua họ còn sống khá sung túc trong Bố Y Trấn.
"Không sao." Hai người họ xua tay, cảm nhận linh khí ở xung quanh, họ không khỏi cảm thán, thành công rời khỏi Bố Y Trấn, cảm giác khi kiểm soát linh lực thật thoải mái.
Ở Bố Y Trấn không thể sử dụng pháp thuật, ít nhiều cũng hạn chế tài hoa của bọn họ.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt." Bất Ngữ Đạo Nhân thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ tiếc là để cho hai tên kia chạy mất."
"Cơ mà, trong Bố Y Trấn phải chăng cũng có một tên ở giai đoạn Hợp Thể, các con giải quyết bằng cách nào?" Bất Ngữ Đạo Nhân nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu với vẻ ngờ vực, ông ta nghĩ rằng có lẽ là Tiểu Vân đã cho Lục Dương thủ đoạn bảo mệnh, hoặc là Mạnh Gia đã cho Mạnh Cảnh Chu thủ đoạn bảo mệnh.
Lục Dương cảm thấy Bất Ngữ Đạo Nhân là người đáng để tin tưởng, vì vậy bèn giải thích: "Thực ra, trong cơ thể con đang phong ấn một vị Tiên Nhân thời Thượng Cổ, thường ngày có thể chỉ dạy con tu luyện, vào thời khắc quan trọng có thể cung cấp sức mạnh, thậm chí việc giết chết Hợp Thể Kỳ cũng không thành vấn đề."
Bất Ngữ Đạo Nhân nhìn Lục Dương với ánh mắt thương hại, khẽ vuốt đầu Lục Dương, ngẫm thoáng qua về độ tuổi của hắn, sau đó liền vỡ lẽ.
Cũng đúng, những đứa trẻ 16 đến 17 tuổi đang trong độ tuổi mơ mộng.
Khi ông ta 16 tuổi cũng đã từng mơ mộng rằng, bên trong cơ thể mình đang phong ấn hung thú thời Thượng Cổ, chỉ cần người khác chọc giận ông, thì phong ấn sẽ bị nới lỏng, năng lượng của hung thú rò rỉ ra ngoài, gây tổn thương đến người vô tội, nếu nghiêm trọng thì còn có thể huỷ thiên diệt địa, gây ra tổn thất không thể khắc phục, vì vậy ông ta phải luôn giữ thái độ lạnh lùng để phong ấn hung thú bên trong cơ thể.
Ai mà không có giai đoạn này chứ?
Cái gì mà Tiên Nhân Thượng Cổ, ông ta đã sống đến hai nghìn tuổi, chưa bao giờ gặp Tiên Nhân Thượng Cổ, vận may của tên tiểu tử Lục Dương này tốt đến nỗi, không chỉ gặp được Tiên Nhân Thượng Cổ, mà Tiên Nhân còn nán lại trong cơ thể của nó?
Chắc hẳn là thủ đoạn bảo mệnh mà Tiểu Vân để lại cho Lục Dương.
"Tiên Nhân Thượng Cổ mà con nói là một ông lão hay là một mỹ nữ?" Bất Ngữ Đạo Nhân hỏi.
Lục Dương ngẫm nghĩ về dung nhan của Bất Hủ Tiên Tử, lúc cô ấy yên lặng thì quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc không kém gì đại sư tỷ, vì vậy hắn liền nói: "Mỹ nữ."
Bất Ngữ Đạo Nhân trong lòng thầm nói: ‘Quả nhiên, ta đoán phát liền trúng, Tiên Nhân mà người trong độ tuổi này mơ mộng không phải là ông lão thì chính là mỹ nữ, chắc chắn không phải là thanh niên, đàn ông trung niên hoặc là bà lão.’.
Ông ta nhìn Bố Y Trấn vẫn còn bị bao bọc trong quy tắc, khựng lại một chút, rồi nói: "Chúng ta trước tiên đi một chuyến đến quan phủ ở phụ cận, để cho họ xử lý những việc còn lại."
Bố Y Trấn có quá nhiều người dân, ông ta cố nhiên có tu vi siêu phàm, nhưng khi gặp phải những việc không thể chỉ dựa vào tu vi để giải quyết như thế này, thì vẫn cần phải giao cho những người chuyên nghiệp giải quyết.
Sự việc của Bố Y Trấn liên quan đến năm tên Hợp Thể Kỳ cổ đại, vượt qua phạm vi mà Thái Thú có thể xử lý, vì vậy Bất Ngữ Đạo Nhân cần tìm đến Thứ Sử phụ trách châu này.
Vương triều Đại Hạ đã chia Đại Lục Trung Ương ra thành mười bảy khu vực, còn được mọi người thường gọi là mười bảy châu, dưới mỗi châu là quận, dưới quận là huyện và thị trấn.
Bất Ngữ Đạo Nhân biết mình không rành đường, nên đã đến quận ở phụ cận để hỏi thăm tình hình, biết được vị trí hiện tại của họ là Thanh Châu nằm ở phía Tây của Đại Lục Trung Ương.
"Đợi một chút, tại sao chúng ta lại ở phía Tây của đại lục?" Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn Bất Ngữ Đạo Nhân với vẻ mặt hồ nghi, khi rời khỏi Vấn Đạo Tông không phải đã nói là bay về phía Nam hay sao?
Bất Ngữ Đạo Nhân cười ngượng, cũng không giải thích quá nhiều, bảo hai người họ đi theo mình là được.
Sau một chuyến vừa nghe ngóng vừa định vị suốt chặng đường, ba người họ cuối cùng cũng tìm thấy Thứ Sử Thanh Châu.
Ngay khi nghe nói là Tông Chủ Vấn Đạo Tông đến viếng, Thứ Sử Thanh Châu lập tức bỏ hết mọi công việc, đích thân đón tiếp Bất Ngữ Đạo Nhân.
Y với tư cách là Thứ Sử Thanh Châu, kiểm soát vô số tài nguyên của một châu, được người khác kính trọng và tâng bốc, nhưng nếu xét về địa vị, về tu vi, thì y còn kém xa Bất Ngữ Đạo Nhân.
Bất Ngữ Đạo Nhân cũng không hàn huyên gì nhiều, thẳng thừng nói rõ tình hình của Bố Y Trấn, khi đụng phải chi tiết cụ thể, thì để Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bổ sung.
Nghe nói Bố Y Trấn xảy ra vụ việc như vậy, Thứ Sử Thanh Châu thậm chí úa cả mồ hôi lạnh, năm tên Hợp Thể Kỳ cổ đại sống lại, lần này may mắn là Tông Chủ Vấn Đạo Tông đã phát hiện kịp thời, xử lý thích đáng, nếu như thực sự để cho năm người này hoàn toàn hồi phục, ẩn náu ở đâu đó trong vương triều, chúng có thể xóa sổ hàng loạt quận bất cứ lúc nào, không biết có bao nhiêu người sẽ phải mất mạng.
Thứ Sử Thanh Châu ngay lập tức đưa ra quyết định, điều động các quan viên ở giai đoạn Hóa Thần và Hợp Thể trong địa phương, viết thư cho triều đình và quân đội đóng giữ ở Thanh châu, thông báo việc có hai tên Hợp Thể Kỳ cổ đại sống lại hơn nữa đã trốn thoát, cần phải duy trì cảnh giác.
Còn việc thượng tấu triều đình, xin triều đình biểu dương Vấn Đạo Tông, thì tạm thời không thu xếp được thời gian, trước tiên giải quyết vấn đề của bá tánh Bố Y Trấn rồi tính tiếp.
Lục Dương chú ý thấy rằng Thứ Sử Thanh Châu không hề điều động các tu sĩ ở giai đoạn Luyện Hư.
Bất Ngữ Đạo Nhân giải thích: "Luyện Hư là một giai đoạn vô cùng đặc biệt, thực lực của tu sĩ ở giai đoạn này rất thiếu ổn định, lúc cao lúc thấp, lúc cao có thể đạt đến giai đoạn Hợp Thể đỉnh phong, lúc thấp thì chỉ có giai đoạn Luyện Khí, vì vậy tu sĩ ở giai đoạn Luyện Hư sẽ chọn ở yên một chỗ, rất ít khi ra tay."
"Mà cũng chẳng có mấy ai tuỳ tiện chọc giận tu sĩ ở giai đoạn Luyện Hư, dù sao thì bản thân không biết đối phương sẽ ở cảnh giới nào trong giây phút tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận