Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 114: Đại sư tỷ, đệ đã học được chưa?

Khi Bất Ngữ Đạo Nhân biết mình có cơ hội được ra ngoài, ông ta hận không thể bái Lục Dương làm sư phụ, doạ đến Lục Dương vội vàng nói rằng không cần phải thế.
Lục Dương nói ý tưởng của mình với Bất Ngữ Đạo Nhân, ông ta cũng thấy rằng Lục Dương nói rất có lý.
"Quả thật, chúng ta đã xem nhẹ vai trò của việc quảng bá. Phàm nhân có sự hiểu biết quá ít về tu tiên, về Ngũ Đại Tiên Môn, và về các môn phái khác."
Bất Ngữ Đạo Nhân vuốt râu suy ngẫm: "Viết Bình Thư về Vấn Đạo Tông, đây thực sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, con để ta suy nghĩ một chút."
"Lịch sử mười hai vạn năm của Vấn Đạo Tông chúng ta có thể chia thành ba giai đoạn: Tiên Thiên Đạo Nhân sáng lập tông môn, Quy Nguyên Thiên Tôn đưa môn phái vào Ngũ Đại Tiên Môn, và ông tổ trung hưng Hãn Hãi Đạo Quân. Mỗi giai đoạn đều có nhiều câu chuyện để kể, chỉ mỗi việc mở đầu với Tiên Thiên Đạo Nhân càn khôn vấn đạo thì đã có rất nhiều điều để kể."
Lục Dương thầm nói không hổ là sư phụ, có thể nói việc Tiên Thiên Đạo Nhân lạc đường thành một câu chuyện vẻ vang như càn khôn vấn đạo, chỉ mỗi ngón nghề này đã đáng để hắn học hỏi phen.
"Đương nhiên, cũng không thể thiếu những sự kiện hiện tại, đây là trọng điểm. Ví dụ như bổn toạ, không thể nói là do Lão Tam lượm về, phải đổi thành trời sinh đất dưỡng, sinh ra ứng với thiên mệnh, vào lúc chào đời tay cầm một thanh đoản kiếm, trên quai kiếm có khắc chữ 'Sát'... ‘khụ’, ta chỉ đùa thôi, ta sẽ không thật sự nói như vậy đâu."
Bất Ngữ Đạo Nhân đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đại sư tỷ, ngay lập chào thua: "Ta chắc chắn sẽ mô tả đúng sự thật, không thêm thắt bất kỳ sự hư cấu nào!"
Bất Ngữ Đạo Nhân nói với giọng điệu thương lượng: "Đồ đệ ngoan của ta, có thể thả vi sư ra ngoài trước được không? Chuyện Vấn Đạo Tông diệt yêu trừ ma gìn giữ Chánh Đạo, tám vị sư bá của con mới là người chủ chốt, để viết được Bình Thư thì vi sư chắc hẳn phải hỏi họ quá trình chi tiết, như vậy mới có không gian để phát huy."
Vân Chi cảm thấy lần này sư phụ nói cũng coi như có lý, vì vậy chuẩn bị thả ông ấy ra ngoài.
Sau đó, Vân Chi trực tiếp rời đi, Bất Ngữ Đạo Nhân lập tức sốt ruột, ở phía sau hô lên: "Đồ nhi ngoan của ta, con còn chưa thả vi sư ra ngoài mà!"
Vân Chi còn không quay đầu lại mà chỉ nói: "Người tĩnh toạ trong động phủ ba ngày, màn chắn sẽ tự động biến mất."
Lục Dương thầm nghĩ trong lòng: "Cừ thật, thì ra sư phụ bị nhốt trong mười năm mà chưa từng tĩnh toạ liên tục ba ngày. Chả trách đại sư tỷ không muốn thả ông ấy ra ngoài."
Lục Dương chậm rãi chạy theo sau đại sư tỷ, nói một cách khẩn thiết: "Đại sư tỷ, đệ muốn học một pháp thuật chỉ cần dùng miệng bèn có thể thi triển."
"Tại sao vậy?"
"Lúc chiến đấu, đệ nhận ra rằng, chân có thể né tránh và tấn công, hai tay có thể cầm kiếm và sử dụng ám khí, tất cả đều có lúc cần dùng đến, chỉ duy mỗi cái miệng là không có đất dụng võ."
"Tỷ thử nghĩ xem, khi đệ đang giằng co với kẻ địch, vũ khí đôi bên kề lấy nhau, không ai có thể làm gì được đối phương, đệ đột ngột dùng miệng để thi triển pháp thuật, đánh một cách xuất kỳ bất ý, đảm bảo sẽ giành được phần thắng!"
Vân Chi không thể hiểu được khái niệm ‘giằng co với kẻ địch’ mà Lục Dương nói, vì trước giờ, cô luôn áp đảo trong chiến đấu. Tuy nhiên, nếu Lục Dương chịu học, cô cũng không có lý do để ngăn cản.
"Ta có một pháp, sau khi học được, miệng có thể thổi khí Kim Dậu, sắc bén vô bì. Nhưng cần có thể chất Kim Linh Căn, Kiếm Linh Căn của đệ miễn cưỡng có chút liên quan, tuy nhiên cần tụ lực trong vài khắc, trong lúc tụ lực không thể có bất cứ hành động nào khác."
Lục Dương lắc đầu: "Hạn chế quá lớn, có thể dùng để tập kích, nhưng ít khi dùng đến khi đối đầu trực diện."
"Vậy Tam Muội Chân Hoả thì thế nào? Tích lực trong bụng, Chân Hoả Thượng Trung Hạ vừa thổi ra, không phải nước vô nguyên cũng chẳng thể dập tắt. Chẳng qua là vô cùng khó học, nói không chừng phải mất vài tháng. Đệ trước đây chưa từng học pháp thuật Ngũ Hành, không biết thiên phú của đệ trong phương diện này như thế nào."
Vân Chi đột nhiên ngưng bặt, cô nhớ lại pháp thuật Ngũ Hành đầu tiên mà Lục Dương học chính là Súc Địa.
Lục Dương mừng rỡ, không ngờ là pháp thuật có tiếng tăm lừng lẫy như Tam Muội Chân Hoả, có cơ hội được học tất nhiên phải học, nếu không học được cũng coi như chặt đứt tơ tưởng.
"Đệ muốn học Tam Muội Chân Hoả."
Vân Chi thấy Lục Dương đã đưa ra quyết định, cô cũng không ngăn cản, dẫn Lục Dương đến nơi đầu tiên mà hắn bắt đầu con đường tu luyện.
Tại nơi đây, Lục Dương nâng lu, nắm đậu hủ, thành công mà dẫn khí nhập thể, có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt.
Vân Chi nói bằng giọng điệu bình thản: "Thứ gọi là Tam Muội Chân Hoả, là sự kết hợp của ba loại lửa: Thần, Tinh, và Phàm. Nó có điểm tương đồng với chiếc rìu của thần sông."
"Tâm là Quân Hoả, còn được gọi là Thần Hoả, tên của nó là 'Thượng Muội'; Thận là Thần Hoả, còn được gọi là Tinh Hoả, tên của nó là 'Trung Muội'; Bàng quang, tức là Khí Hải dưới rốn, là Dân Hoả, tên của nó là 'Hạ Muội'."
"Khi thi triển Tam Muội Chân Hoả, cần chú ý đến ba vị trí: tâm, thận và bàng quang."
"Ta từng nói với đệ, cần phải luôn duy trì thận thủy trong trạng thái sung mãn, nguyên nhân chính là ở điểm này. Cơ thể người có Ngũ Hành, pháp thuật Ngũ Hành thường dựa vào ngũ tạng của cơ thể, vì vậy thận thủy vô cùng trọng yếu."
"Ta sẽ làm thử cho đệ xem."
Vân Chi nhắm chuẩn vào một cây lớn, miệng ngọc khẽ mở, thổi ra một hơi Tam Muội Chân Hoả. Cả cây thô to ngay lập tức biến thành tro, Lục Dương thậm chí còn chưa kịp phản ứng!
Đây cũng là kết quả khi Vân Chi cố gắng hết sức để giảm thiểu uy lực. Nếu như cô toàn lực thi triển, thì đỉnh Thiên Môn còn có thể giữ lại không cũng khó nói chắc.
"Đệ đã học được chưa?"
Lục Dương chần chừ, đại sư tỷ luôn có phương pháp dạy học khó lường, điểm mấu chốt vẫn là ngộ tính của bản thân: "Đệ sẽ thử."
Minh Tâm Kiến Tánh Quyết mà hắn tự sáng tạo, có thể nhìn thấu bản chất của sự vật, cũng có phần nguyên do vì muốn học pháp thuật mà đại sư tỷ dạy.
Đã đến lúc thể hiện uy lực của công pháp mà mình tự sáng tạo rồi!
Lục Dương điều động pháp lực trong cơ thể, tập trung vào tâm, thận và bàng quang, mạnh mẽ mà phun ra, nước miếng được phun ra xa ba trượng!
"Tam Muội Chân Hoả!" Lục Dương không tin, hô lớn một tiếng, nước miếng lại bị phun ra xa ba trượng!
"Phụt!"
"Phụt!"
Lục Dương thí pháp không ngừng, phun đến sau cùng, cảm thấy miệng khô lưỡi cạn.
Tam Muội Chân Hoả thực sự khó học.
Vân Chi thấy Lục Dương vất vả học tập, bèn đưa cho hắn một bình hồ lô, Lục Dương uống một ngụm, cảm thấy ngọt ngào dị thường, như thể quỳnh tương ngọc lộ.
"Đây là nước gì vậy, ngọt quá!"
"Nước đường."
Lục Dương câm nín.
Nước đường có thể không ngọt sao?
Lục Dương với tinh thần miệt mài không ngừng mà thử hết lần này đến lần khác, từ trưa luyện tập đến chiều tối, cuối cùng dần dần nắm bắt được bí quyết.
"Lần này chắc chắn sẽ thành công, Tam Muội Chân Hoả, ‘phụt’!" Lục Dương dồn hết sức lực, điều động toàn bộ linh lực trong cơ thể, vận hành theo cả chu thiên lớn và nhỏ, mạnh mẽ thổi ra, ngọn lửa ngùn ngụt phun ra từ miệng, thiêu đốt đại thụ, cây đại thụ vang lên tiếng lốp bốp liên hồi!
"Thành công rồi!" Lục Dương mỉm cười, bản thân quả nhiên có thiên phú trong việc học pháp thuật, pháp thuật mất vài tháng để học mà chỉ cần một buổi chiều đã học xong rồi.
Vân Chi đứng bên cạnh quan sát, cô cứ cảm thấy ngọn lửa này có điều gì đó không ổn, cô tiến lên phía trước, mặc kệ nhiệt độ cao của ngọn lửa, nắm lên một ít, đầu ngón tay khẽ xoe, đưa lưỡi ra liếm đầu ngón tay một cái.
"Ngọt?"
Tại sao ngọn lửa lại có mùi vị?
"Đệ thi triển thêm lần nữa."
Lục Dương ngơ ngác, một lần nữa phun ra ra Chân Hoả, Vân Chi lại nếm thử: "Mặn?"
"Thử lại một lần nữa."
Vân Chi lại nếm thử: "Cay".
Vân Chi thử đi thử lại nhiều lần, phát hiện ngọn lửa của Lục Dương có uy lực cực lớn, nhưng mùi vị rất đặc thù, không phải ngọt thì là mặn, còn không thì là cay.
Lục Dương phấn khích chạy đến: "Đại sư tỷ, đệ đã học được chưa?"
Vân Chi nhìn Lục Dương với vẻ mặt kỳ quái: "Học được rồi, nhưng thứ mà đệ học được là Tam Vị Chân Hoả."
"Tam Vị Chân Hoả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận