Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1285: Con thỏ tuy tốt, đừng ăn nhiều quá (2)

Nàng kéo xuống một miết thịt có da, mỡ dưới da giống như tìm được chỗ tháo nước, tích táp, rơi vào trong hố lửa, phát ra tiếng lốp bốp. Được cây nguyệt quế hun đã hoàn toàn trừ đi mùi tanh của thịt yêu thố.
Bên ngoài da thịt có mùi thơm của cháy, bắt đầu ăn kẽo kẹt kẽo kẹt, cảm giác kỳ diệu. Khối thịt nạc lớn vừa dai vừa mềm, càng nhai vị thịt càng dày. Mùi hoa quế khí kích thích vị giác, lại phối hợp đồ chấm mà Lục Dương đã điều chế tốt từ việc mài dầu vừng, đậu nành, hạt vừng, thơm đến mức Lan Đình hoàn toàn tỉnh lại.
Lan Đình mút vào đầu ngón tay, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Lục Dương gặp Lan Đình lộ ra vẻ mặt như thế, không cần Lan Đình nói cái gì, đã biết được yêu thố đã được nướng xong.
- Chư vị, có thể ăn rồi!
- Bên trái là không cay, bên phải là cay, bên trong bình bên cạnh hố lửa chứa là đồ chấm.
Các đệ tử Tiên cung rốt cục đợi đến giờ khắc này, nơi này đều là người một nhà, không cần thiết bảo trì hình tượng tiên tử giống như khi ra ngoài, phần phật lập tức vây quanh nhấm nháp yêu thố mà mình ngấp nghé đã lâu. Lý niệm cường giả vi tôn của Tu Tiên Giới đã được thể hiện phát huy vô cùng tỉnh tế tại thời khắc này, tu vi cao xông lên phía trước nhất, tu vi thấp chỉ có thể xếp ở đằng sau.
- Ăn thật ngon.
- Ta cho tới bây giờ chưa ăn qua ăn đồ nướng ngon như vậy.
- Ta đi qua tổng bộ quán nướng Một Lần Nữa, đồ nướng nơi đó cũng không có ăn ngon bằng Lục Dương sư huynh nướng.
Cho dù là Chưởng Chước sư tỷ có khẩu vị hay bắt bẻ đều không thể không thừa nhận kỹ nghệ nướng đồ của Lục Dương xác thực trên mình, thậm chí là vượt xa.
Thua, thua một cách thảm hại.
Nếu là đồ nướng dân gian, nướng một con thỏ khổng lồ như vậy, tất nhiên sẽ là bên ngoài hương thơm từ vết cháy mà bên trong còn không chín, mà có Lục Dương khống chế, từng tia từng sợi Tam Vị Chân Hỏa tiến vào thân thể yêu thố, thiêu đốt mỗi một tấc cơ bắp, nướng đến chất thịt vừa đủ.
Thậm chí Bất Hủ tiên tử còn khen không dứt miệng về yêu thố mà Lục Dương nướng.
- Tiểu Dương Tử thật có chút bản lãnh, để Tam Vị Chân Hỏa tiến vào thân thể yêu thố, giống như giòi trong xương, đến cả xương đều nướng hương thơm xốp giòn, đã học được ba phần bản lĩnh của bản tiên. Mặc dù là lời hữu ích, nhưng Lục Dương luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp.
Ai cũng không có chú ý tới, Bạch Dạ nhỏ nhắn xinh xắn xuyên thẳng qua ở trong đám người, kéo xuống một khối thịt thỏ, lặng yên rời đi, ngồi trên đầu cành cây nguyệt quế tổ, ăn đến miệng đầy chảy mỡ.
- A, dùng cây nguyệt quế chúng ta nướng ra đều thơm như vậy sao?
Một đêm này đệ tử Tiên cung cũng không có tu luyện, ăn rất tận hứng, cho dù ai gặp một màn này, cũng sẽ không liên hệ bọn người đệ tử Tiên cung sống phóng túng với những tiên tử không dính khói lửa trần gian khi ra ngoài kia với nhau.
Lục Dương cũng rất cao hứng, làm đầu bếp, chuyện thích nhất chính là thực khách tán dương đồ hắn làm ăn ngon.
Thậm chí không cần tán dương, nhìn các sư muội say sưa ngon lành mút xương, liền biết được mình lần này nướng đồ thành công.
- Ngáp ! buồn ngủ quá !
Lục Dương ngáp thật to một cái, hắn hôm nay cũng trở nên lười biếng, không tu luyện, trực tiếp ngủ đi.
Các đệ tử Tiên cung cũng từng người ngáp dài, không để ý hình tượng, ngã đầu liền ngủ. Với tu vi của các nàng, cho dù tuyết rơi cũng đông lạnh không được, ở nơi nào đều có thể ngủ. Nếu có người từ trên cao nhìn xuống, sẽ phát hiện chính giữa Tiên cung có một cái hố to, trong hố lớn là cây nguyệt quế đã đốt hết, xung quanh hố to là vô số đệ tử Tiên cung đang nằm.
Mặt trăng lặn, hóa thành mặt trời, Lục Dương cảm nhận được ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt, cố gắng giật giật mí mắt không quá nguyện ý mở mắt, hắn đã lâu rồi không có ngủ ngon như vậy.
- Ai đắp chăn cho ta?
Lục Dương cảm giác có chăn mền đè ở trên người, không biết là người nào hảo tâm.
Là Lan Đình sư muội sao?
Lục Dương mơ mơ màng màng mở to mắt, phí sức leo ra từ trong chăn, nhìn qua các sư tỷ sư môn đầy đất, đầu óc có chút không thanh tỉnh.
- Luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp?
Lục Dương tự lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn bỗng nhiên ý thức được cảm giác không hài hòa.
- Ta làm sao thân thể trần truồng.
Lục Dương đưa tay, con ngươi đột nhiên co lại:
- Không đúng... Ta đây là bị nhỏ đi.
Vậy thì có chăn man gì chứ, rõ ràng là y phục của hắn.
Chỉ bất quá hắn thu nhỏ, quần áo trở nên rộng rãi thôi. Lục Dương trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn qua Lan Đình ngủ ở bên người.
Chỉ thấy một tiểu nữ hài ước chừng tám chín tuổi thay thế vị trí của Lan Đình.
Lan Đình cũng trở nên nhỏ đi.
Lục Dương ngắm nhìn bốn phía, không chỉ là Lan Đình, tất cả mọi người ở đây đều nhỏ đi!
Một bên khác, Lạc Hồng Hà cùng Chu Hồng trưởng lão từ Vấn Đạo tông trở về, Lạc Hồng Hà hảo tâm khuyên nhủ Chu Hồng trưởng lão.
- Sư muội ngươi cũng đừng thất vọng, Vân Chi người ta không phải đã nói rồi sao, chờ nghiên cứu rõ ràng Song Sinh hà sẽ cho ngươi dùng.
- Ngươi muốn hài tử cũng không phải ngày một ngày hai, còn không đợi thêm được một chút thời gian nữa sao?
Chu Hồng trưởng lão qua loa gật đầu, không nói gì thêm.
Lạc Hồng Hà thấy thế liền biết được mình coi như khuyên không được trong suốt đoạn đường này rồi.
Hai người rơi xuống đất, nhìn Lục Dương cởi truồng đứng trong gió rét, cùng tiểu nữ hài đầy đất.
Cùng nhau trợn mắt hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận