Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 197: Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng

"Không phải, ý của ta là ta tên Bố Yêu Liêm, Bố trong vải bố, Yêu Liễm trong Bất Yêu Liễm." Bất Hủ Tiên Nhân bị đánh đến thành thật, hỏi gì đáp nấy, thái độ rất tốt.
Bất Hủ Tiên Tử nhíu mày: "Sao lại có cái tên kỳ quái như vậy?"
Lục Dương trong lòng thầm nghĩ cô có tư cách gì để nói tên người ta kỳ quái?
Bất Hủ Tiên Nhân thở dài: "Ta cũng đâu có muốn được gọi bằng cái tên này, nhưng để giải thích vấn đề này thì dài dòng lắm."
"Ngươi từ từ nói." Bất Hủ Tiên Tử biến ra một chiếc ghế đẩu gấp nhỏ, ngồi lên trên đó, tay chống cằm, muốn nghe thử Bất Hủ Tiên Nhân giải thích thế nào.
Vân Chi và Lục Dương cũng ở một bên yên lặng lắng nghe.
Bất Hủ Tiên Nhân trả lời một cách thành thật: "Ta không biết ý thức của mình đến từ đâu, cũng không biết ta sinh ra như thế nào. Từ rất lâu về trước, ta đã sản sinh ra một tia ý thức đầu tiên, ý thức rất mờ nhạt, chỉ có thể nhận biết tình hình của bản thân một cách mông lung, như ngắm hoa trong sương, không thể nhìn rõ cho lắm."
"Ta cảm nhận được một sức mạnh không biết đến từ đâu không ngừng hội tụ vào người của ta, khiến cho ta từng chút lớn mạnh, nhưng ý thức của ta vẫn mông lung và mơ hồ như cũ, không thể phân biệt rõ chuyện bên ngoài."
"Ta còn có thể cảm nhận được có rất nhiều ký ức được lấp vào ý thức của ta, nhưng lúc đó ta không có năng lực tư duy, chỉ một mực tiếp nhận ký ức, không thể quy nạp và xử lý lượng ký ức khổng lồ này."
"Ý thức của ta dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, âm thanh loáng thoáng vang lên bên cạnh ý thức của ta, âm thanh đó đang kêu gọi 'Bất Hủ Tiên Nhân'."
"Trong ký ức của ta có từ 'Bất Hủ Tiên Nhân', nhưng ta vẫn không tài nào xử lý được ký ức, không biết 'Bất Hủ Tiên Nhân' là gì."
"Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là mấy nghìn năm, tóm lại ý thức của ta đột nhiên trở nên rõ ràng, giống như người đuối nước được người ta vớt lên, khôi phục lại nhận thức với thế giới bên ngoài."
"Mà câu nói đầu tiên ta nghe được sau khi ý thức tỉnh táo chính là - Bất Hủ Tiên Nhân vĩ đại Bố Yêu Liễm, xin người cứu vớt tín đồ thành tín của người, cứu rỗi thế giới này."
"Bố Yêu Liễm" trở thành tên của ta, ta vốn không có tên, chính Giáo Chủ gọi ta là "Bố Yêu Liễm" nên ta mới có được cái tên."
"Cùng với việc ta có được cái tên, ta cuối cùng cũng có thể xử lý đống ký ức khổng lồ trước đó, hiểu rõ ý nghĩa mà những ký ức đó đại diện."
"Trong ký ức, ta thấy có người tình cờ phát hiện bí cảnh, lạc vào trong đó, biết được thời Thượng Cổ có một vị Tiên Nhân che chở Nhân Tộc, tên là Bất Hủ Tiên Nhân, Bất Hủ Tiên Nhân sở hữu Đạo Quả Bất Hủ, có thể phục sinh từ cõi chết, sau khi người đó rời khỏi bí cảnh, lập ra Bất Hủ Giáo, mưu đồ hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân."
"Bất Hủ Giáo trở nên hưng thịnh, ngày càng nhiều tín đồ gia nhập Bất Hủ Giáo, dùng việc sát sinh để làm vui lòng Bất Hủ Tiên Nhân, xưng tụng tên thật của Tiên Nhân, hồi sinh Tiên Nhân."
"Lúc đó, ta đã hiểu ra, ta chính là Bất Hủ Tiên Nhân mà Bất Hủ Giáo hồi sinh, chỉ cần là người thực sự tin vào ta, cầu nguyện với ta, cúng tế ta, thì ta sẽ nhận được ký ức của họ."
"Giáo chủ cầu nguyện với ta, ta thông qua bức tượng hiển linh, đáp lại kỳ vọng của Giáo Chủ."
"Ta có được ký ức của Giáo Chủ, những gì Giáo Chủ biết, ta đều biết. Ta thấy ông ta bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng trăm năm, cân nhắc đến việc ông ta là tín đồ thành tín và mạnh nhất của ta, ta liền ra tay chữa trị."
"Cùng với việc ta có được cái tên, ta có thể cảm nhận được ta nắm giữ một cục ánh sáng màu vàng, kết hợp với ký ức, ta đoán đây chính là Đạo Quả Bất Hủ."
"Ta vận dụng một phần năng lực của Đạo Quả Bất Hủ, chữa thương cho Giáo Chủ."
"Nhưng ta không biết liệu rằng ta có thực sự là Bất Hủ Tiên Nhân hay không, ký ức sớm nhất của ta bắt nguồn từ vị tín đồ đầu tiên, đó là ký ức từ hơn vạn năm trước, ta không hề có một chút ký ức nào liên quan đến thời Thượng Cổ."
"Chẳng hạn như khi Giáo Chủ hỏi ta rốt cuộc là ai đã luyện hóa muôn trùng tinh tú, ta không thể trả lời câu hỏi này, nhưng lại không thể nói là ta không biết, nên mới nói với gã ta rằng cấp bậc của chuyện này rất cao, không phải là điều mà gã ta có thể biết."
"Ta không chắc chắn các tín đồ sẽ phản ứng thế nào nếu biết tình trạng của ta, ta chỉ có thể tạm thời giả vờ là vừa thức tỉnh từ thời Thượng Cổ xa xưa."
"Mà ta luôn ở trạng thái linh hồn, kéo dài như vậy chắc chắn là không ổn, nên ta nói với Giáo Chủ, ta muốn đoạt xá, muốn trở lại đỉnh phong, muốn cứu rỗi thế giới."
"Giáo chủ tin lời ta, triệu tập tất cả các tín đồ giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ, tổ chức một cuộc thi, ta từ đó chọn ra đối tượng đoạt xá thích hợp."
"Sau đó thì chọn trúng ta?" Lục Dương hỏi.
Bất Hủ Tiên Nhân gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, còn không phải sao, lúc đầu ta chọn ai mà chẳng được, nếu không phải thị lực kém, chọn trúng ngươi, ăn một trận đòn hiểm.
Phàm là đổi thành người khác, thì ta đã đoạt xá thành công rồi.
Những chuyện mà Bất Hủ Tiên Nhân khai ra đã giải thích được một số vấn đề, chẳng hạn như tại sao ông ta không biết chiêu thức Thượng Cổ, tại sao phải đoạt xá, tại sao lại tên là Bố Yêu Liễm.
Nhưng vẫn còn một số vấn đề, ngay cả bản thân ông ta cũng không giải thích được.
Ví dụ như, ông ta rốt cuộc là ai? Đến từ đâu? Đạo Quả Bất Hủ xuất hiện như thế nào?
Lục Dương dùng ánh mắt mong đợi nhìn đại sư tỷ và Bất Hủ Tiên Tử, lúc này cần các tiền bối lão làng thấy nhiều biết rộng ra tay.
Bất Hủ Tiên Tử khẽ nhíu mày ngài, không biết đang suy ngẫm vấn đề gì, trông có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.
Đại sư tỷ từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe trải nghiệm của Bất Hủ Tiên Nhân, phân biệt xem những trải nghiệm này rốt cuộc là thật, hay do ông ta bịa ra.
Đại sư tỷ cho rằng xét về mặt tổng thể, trải nghiệm hẳn là thật.
Cô để ý tới ánh mắt của Lục Dương, biết vị tiểu sư đệ này còn nhiều điều thắc mắc, hy vọng có thể nhận được câu trả lời từ mình, cô lên tiếng nói: "Thái Thượng Trưởng Lão Đạo Diễn Thượng Nhân của Thiên Sách Tông từng đề xuất một giả thuyết, cho rằng trên thế gian vốn không có Bất Hủ Tiên Nhân, không có Đạo Quả Bất Hủ, Bất Hủ Giáo đang tạo tiên."
Lục Dương thầm gật đầu, quả nhiên lão tiền bối rất đáng tin cậy.
Bất Hủ Tiên Tử nghe thấy lời nói của Vân Chi, ngẩng phắt đầu lên, Đạo Diễn Thượng Nhân từ chỗ xó xỉnh nào chui ra, dám chất vấn rằng Đạo Quả của bổn tiên tử không tồn tại.
Có biết rằng để kết ra Đạo Quả, bổn tiên tử đã tiêu tốn công sức lớn đến nhường nào không! bốn người bọn Ứng Thiên Tiên đều ghen tị không thôi!
Lục Dương kiến nghị Bất Hủ Tiên Tử cứ nghe đại sư tỷ nói trước đã, sau này tính sổ với Đạo Diễn Thượng Nhân cũng chưa muộn.
Vân Chi tiếp tục nói: "Linh hồn bắt nguồn từ đâu, rồi lại quay về chốn nào, là vấn đề hóc búa mà cho đến nay giới tu tiên vẫn không tài nào giải thích được, Đạo Diễn Thượng Nhân cho rằng, ý niệm của con người là một loại sức mạnh, chỉ cần ý niệm của con người đủ nhiều, đủ mạnh, thì hoàn toàn có khả năng hình thành linh hồn."
"Tất nhiên, đây chỉ là một giả thuyết, hơn nữa không thể giải thích linh hồn đầu tiên được sinh ra như thế nào, nhưng tình huống của ngươi phù hợp với tình huống trong giả thuyết này."
"Bất Hủ Giáo từ khi thành lập đến nay, tổng cộng đã một vạn bốn nghìn năm, trong một vạn bốn nghìn năm ấy, ít nhất có hàng triệu tín đồ cầu nguyện với một người không hề tồn tại như Bất Hủ Tiên Nhân, năm tháng dài đằng đẵng như thế, lượng ý niệm nhiều như biển cả, hoàn toàn có thể tạo ra một linh hồn, cũng chính là ngươi, Bất Hủ Tiên Nhân."
"Tuy nhiên, sự xuất hiện của ngươi, có lẽ còn cần thêm một điều kiện nữa là giết người."
"Ngươi có từng nghĩ tới, sức mạnh mà ngươi vừa thi triển, những ma khí đầy oán niệm kia đến từ đâu không?"
"Con người đứng đầu vạn vật, là đứa con cưng của trời đất, vừa sinh ra đã có "linh tính". Cách làm của ma tu chính là thông qua giết chốc, tách lìa "linh tính" của con người, hóa thành sức mạnh của bản thân."
"Các tín đồ vì để lấy lòng ngươi mà giết chốc, gây nên sát nghiệp vô biên, sức mạnh thu được từ việc giết chốc, trở thành sức mạnh của ngươi, sức mạnh của cảnh giới Độ Kiếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận