Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 121: Mộ Phần

Trì Xích Thiên Nhai, một dạng pháp thuật không gian được lưu truyền rộng rãi nhưng chẳng ai có thể học được, nó gần như trực chỉ bản chất của pháp thuật không gian, Nếu không phải người có ngộ tính phi thường, cơ duyên cực lớn thì không thể học được.
Sau khi học thành, tiêu diêu tự tại, thiên hạ có rộng lớn bao nhiêu, cũng có thể mặc sức khám phá.
"Vậy nên, địa điểm mà ngươi vừa nghĩ đến là bên mép vực, quả thật là một địa điểm độc đáo." Bất Hủ Tiên Tử tấm tắc khen ngợi, cảm thấy người hậu bối mà mình nhập vào quả thật phi thường, Trì Xích Thiên Nhai, một pháp thuật khó học như thế mà chỉ mất một lúc bèn đã học xong rồi.
"Độc đáo cái quỷ gì chứ, nơi mà ta vừa nghĩ đến là đỉnh Thiên Môn, đây là đâu!" Lục Dương hét lên, dù cho là ai cũng khó lòng giữ được bình tĩnh khi đột nhiên xuất hiện giữa không trung của vách núi.
Điều quan trọng nhất là hắn đang rơi tự do!
Nếu như thật sự nện thẳng xuống mặt đất, thì trở thành một mớ thịt vụn chính là kết quả tốt lành nhất.
Bất Hủ Tiên Tử nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Nếu như Lục Dương xảy ra bất cứ sự cố gì, e rằng con tiểu nha đầu đó không đánh đến mình hồn phi phách tán thì cũng khó lòng xong chuyện.
"Nhanh, nhanh, nhanh, mau để ta kiểm soát cơ thể của ngươi, ta sẽ cứu ngươi lên!"
Trong thời điểm nguy cấp như vậy, dù có thế nào đi chăng nữa, Lục Dương cũng không thể đặt niềm tin vào người không tin cậy như Bất Hủ Tiên Tử, tốc độ rơi tự do của hắn càng lúc càng nhanh, nhất thiết phải tìm cách tiếp đất an toàn.
Lục Dương hít sâu vài hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, dưới chân hắn tối đen mù mịt, chẳng thấy gì cả, cũng xem như không phải lo lắng chuyện sợ độ cao.
"Trì Xích Thiên Nhai!"
Lục Dương cầu nguyện pháp thuật hắn vừa học được có thể truyền tống hắn trở về, đó là kết quả tốt nhất.
Lục Dương, người đang rơi tự do thình lình biến mất, xuất hiện trên khoảng không bên vách núi.
Xem ra tạm thời không thể trở về được rồi, không sao, hắn vẫn còn phương án thứ hai.
"Thành Thốn!"
Lục Dương chỉ thu nhỏ cơ thể, bộ quần áo vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu. Hắn cố gắng túm lấy bốn góc của quần áo để tạo thành một chiếc dù đơn sơ, lúc này vận tốc mới giảm xuống.
"Phù !" Lục Dương thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai bên đều là vách đá cheo leo, Lục Dương lắc lư lắc lẻo mà trôi nổi giữa vách đá, tâm trạng có chút thấp thỏm, không biết điều gì đang chờ đợi bản thân.
"Mau nhìn xem, có một phần gồ lên ở vách đá bên kia, trông giống như nền đất, ngươi hãy đáp xuống chỗ đó!" Bất Hủ Tiên Tử hô lên.
"Ở đâu, sao tại hạ không thấy!" Lục Dương chau mày.
"Bên trái, ở ngay bên trái, khoảng cách mà thần thức của ngươi có thể phóng ra ngoài không xa bằng ta, nên ta thấy trước ngươi một bước!"
Lục Dương nghiêng về phía do Bất Hủ Tiên Tử chỉ, thật sự đáp xuống một nền đất.
Chỉ khi chân đạp xuống một thứ gì đó, Lục Dương mới thật sự thả lỏng, vừa rồi quả thật là doạ hắn chết khiếp.
"Pháp thuật mà ngươi vừa thi triển thật sự là Trì Xích Thiên Nhai ư?" Bất Hủ Tiên Tử nhìn Lục Dương với vẻ ngờ vực. Cô ấy đã thi triển nó rất nhiều lần, sao lại chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
"Hẳn là Trì Xích Thiên Nhai mà… phải không?" Lục Dương cũng không chắc chắn lắm. Hiện tại, hắn đã có chút nhận thức về thiên phú pháp thuật của bản thân, hiểu được rằng việc mình học lệch không thể đẩy hết trách nhiệm lên người đại sư tỷ.
Bản thân cũng có một phần trách nhiệm.
"Tốt xấu gì cũng là một pháp thuật không gian chính thống, hơn nữa còn là một pháp thuật không gian có thể truyền tống mình đến nơi khác." Lục Dương tự an ủi bản thân.
Hơn nữa, pháp thuật Trì Xích Thiên Nhai mà Lục Dương tu luyện còn có một lợi ích khác.
Những tu sĩ tu luyện pháp thuật không gian kỵ nhất là đụng phải những đối thủ khác cũng tu luyện pháp thuật không gian, bởi họ sẽ tính toán được vị trí mà đối phương muốn truyền tống, bám sát không tha, vô cùng khó chịu.
Lục Dương hoàn toàn không cần phải lo lắng về tình huống như vậy, dù gì chính bản thân hắn còn không biết mình sẽ bị truyền tống đến đâu.
"Cơ mà, đây là đâu vậy?" Lục Dương ngẩng đầu nhìn trời, vách núi dựng đứng, hắn chỉ có thể thấy một dải trời xanh, hoàn toàn không thể phân biệt được vị trí.
Cũng không biết cách Vấn Đạo Tông bao xa, hay nói cách khác, nơi đây còn nằm ở Đại Lục Trung Ương hay không?
"Dù rằng có ở đâu cũng chả sợ." Bất Hủ Tiên Tử động viên Lục Dương, "Có bổn tiên ở đây để hộ tống mở đường cho ngươi, không thể nào xảy ra chuyện được!"
Lục Dương cảm thấy thay vì dựa dẫm vào thần tiên chi bằng dựa vào chính mình, chí ít bản thân còn biết khả năng mình đến đâu, còn thần tiên thì không biết.
"Đi vào trong xem thử đi, nơi đây có vẻ như là một động phủ." Bất Hủ Tiên Tử xúi giục.
"Cũng được."
Lục Dương vừa mới bước vào động phủ, ngay lập tức liền nghe thấy một tiếng ‘ầm’ từ phía sau, không ngờ rằng hai cánh cửa đá đã khép lại.
Không biết cánh cửa đá được làm từ vật liệu gì mà Lục Dương nghiến răng, dùng hết sức bình sinh cũng không thể đả động gì tới nó.
Bất Hủ Tiên Tử lộ vẻ đăm chiêu: "Đừng phí sức vô ích nữa, cánh cửa này do đại năng luyện chế, không phải hạng Trúc Cơ như ngươi có thể lay động được đâu."
Kèm theo việc cánh cửa đá đóng lại, động phủ vốn đã tối đen như mực, trực tiếp tối đến không thấy gì cả.
Ngay khi Lục Dương vừa muốn dùng Tam Vị Chân Hoả để thắp sáng xung quanh, bèn thấy ở hai bên bỗng rọi lên ánh sáng yếu ớt.
"Dạ Minh Châu?" Hai bên của lối đi dài miên man xếp đầy dạ minh châu.
Lục Dương cứ cảm thấy đã từng nghe ai nói về phương thức sắp xếp dạ minh châu như thế này.
Đã từng nghe ở đâu nhỉ?
"Chúng ta chỉ còn cách đi sâu vào bên trong thôi."
Trong lối đi trống vắng, chỉ có tiếng bước chân của Lục Dương vang lên, làm cho bầu không khí có vẻ âm u và quỷ dị.
Lục Dương đi đến cuối con đường, hai hàng tượng binh mã uy vũ đang đứng sừng sững ở đó, tay cầm theo đủ loại pháp khí, giống như họ đang bảo vệ cái gì đó. Tương binh mã đang canh giữ một bia đá, trên bia đá đó viết: ‘Người đã khuất trường tồn.’.
Cuối cùng, Lục Dương cũng biết được ngọn nguồn của cảm giảm quen thuộc này, đây chẳng phải là một phần mộ sao?
‘Người đã khuất trường tồn’ là một văn tự khắc trên bia mộ thường thấy trong mộ phần của Nhân Tộc.
Lục Dương sởn gai ốc, dù có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa cũng khó lòng nghĩ đến việc mình sẽ đi vào phần mộ.
"Nơi... nơi đây là phần mộ à?!" Bất Hủ Tiên Tử cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, nhưng Lục Dương vẫn có thể nghe được vài nét run rẩy và bất an trong giọng nói của cô ấy.
"Hẳn là vậy." Lục Dương gật đầu một cách nghiêm túc, cảm thấy bản thân bị cuốn vào một sự kiện lớn.
"Ực." Bất Hủ Tiên Tử căng thẳng mà làm ra động tác nuốt nước bọt.
Thấy vậy, trong đầu Lục Dương nảy lên một suy đoán có phần hài hước: "Tiên tử, đừng nói là cô sợ ma nhé?"
"Ai, ai lại sợ những thứ như vậy, ta đường đường là một tiên nhân mà." Ngay cả giọng nói của Bất Hủ Tiên Tử cũng đang run lẩy bẩy.
"Thế nhưng cô đang run cầm cập."
"Thấy lạnh thôi."
"Cô còn nhớ danh xưng của mình chứ?"
"Bất Hủ Tiên Tử."
"Với danh xưng như vậy, thì dù nói gì đi chăng nữa cũng là nhân vật tiếng tăm thuộc hàng ông tổ sư cương thi trong giới trộm mộ, cô sợ cái gì?"
Nhớ lại trước đó, Bất Hủ Tiên Tử thề thốt rằng có thể hộ tống mở đường, Lục Dương cảm thấy rằng việc không tin vào những lời nói phét của Bất Hủ Tiên Tử chính là chuyện đúng đắn nhất mà mình từng làm.
"Cũng không cần lo sợ, ở chỗ tại hạ vừa hay có một quyển thư tịch về mộ phần."
Lục Dương lấy ra quyển Tâm Đắc Trộm Mộ từ trong ngọc bội chứng minh thân phận, chính là lễ vật lúc trước được gia chủ nhà họ Thượng, Thượng Chủng Điền tặng cho, khi hắn tiêu diệt quỷ họa Bì.
"Không ngờ rằng sẽ dùng đến nó ở đây."
"Ồ, còn có món đồ tốt như vậy à." Ánh mắt của Bất Hủ Tiên Tử sáng lên, vì sao mộ phần, hồn ma lại khiến người ta sợ hãi, đương nhiên là bắt nguồn từ hai chữ ‘Chưa Biết’.
Sau khi có được quyển sách này, nỗi sợ sẽ giảm xuống đáng kể.
"Mở ra xem thử, coi trên đó viết những gì, có giới thiệu mộ phần này thuộc loại hình gì hay không?" Bất Hủ Tiên Tử thúc giục.
Sau khi Lục Dương nhận được quyển sách này, hắn cũng chưa từng đọc qua nó, nhưng bây giờ đọc vẫn chưa muộn.
Hắn mở ra trang thứ nhất, khẽ đọc nội dung trên đó:
"Điều 532 của Hình Luật Đại Hạ quy định: Phàm nhân, tu sĩ giai đoạn Luyện Khí đào trộm các mộ cổ có giá trị về lịch sử, nghệ thuật hoặc có giá trị tu luyện, sẽ bị xử phạt từ ba năm đến mười năm tù giam, đồng thời phạt tiền; đối với trường hợp nhẹ, sẽ bị xử phạt dưới ba năm tù giam, đồng thời phạt tiền."
"Đối với tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ phạm tội này, hình phạt tăng gấp đôi so với tu sĩ giai đoạn Luyện Khí."
Lục Dương cảm thấy quyển sách này không đáng tin cậy cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận