Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 228: Phượng Hoàng Chân Viêm

Lúc đầu Lý Hạo Nhiên rất phản cảm với Tô Y Nhân, y cảm thấy mình đường đường là bậc nam tử hán sao có thể chui chạn? y phải học như Lục sư huynh, độc lập tự chủ.
Sau này y thấy Tô Y Nhân đẹp người đẹp nết, ôn nhu chu đáo, tràn đầy mẫu tính, khiến người ta nhịn không được mà muốn làm nũng với Tô Y Nhân.
Giờ y thấy mỗi quyền mỗi cước của Tô Y Nhân đều tràn đầy sức mạnh, đánh đến phượng hoàng không bò dậy nổi, cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình không cứng cáp bằng phượng hoàng, cân nhắc đến sự an toàn, vẫn nên tránh xa Tô Y Nhân một chút thôi.
Đây chính là cái gọi là không quên lý tưởng ban đầu.
Hai chân Lý Hạo Nhiên run lẩy bẩy, dập tắt tư tưởng chui chạn vừa mới chớm nở.
Có tư tưởng như vậy nhưng cơ thể cũng không có gân cốt tốt đến thế.
Đi trên đường ôm tay thì cùng lắm là gãy tay, nếu quan hệ tiến thêm bước nữa, y thậm chí không dám tưởng tượng thân thể sẽ chịu sự tàn phá như thế nào.
Lục Dương tựa hồ nhìn thấu tâm trạng của Lý Hạo Nhiên, khẽ vỗ vai y: "Mọi chuyện đều có mặt tốt và mặt xấu mà."
Đừng nói Lý Hạo Nhiên, ngay cả thái thú và gia chủ Mạc Gia nhìn thấy phương thức chiến đấu khủng khiếp của Tô Y Nhân cũng kinh hồn.
Vị tiền bối này nhìn thì nhỏ nhắn yếu ớt, sao lúc động thủ lại như biến thành một người khác vậy.
Họ đi tới lòng đất, là muốn xem có cần giúp đỡ gì không, bây giờ thì họ lo bản thân xuống dưới trợ giúp, Tô Y Nhân sẽ tiện thể đánh bọn họ một trận.
"Vị tiền bối Vấn Đạo Tông này tu thể sao?"
Hai người bọn họ còn tưởng Tô Y Nhân thuộc dạng trưởng lão của Vấn Đạo Tông.
"Tô tiền bối không phải là trưởng bối trong Vấn Đạo Tông bọn ta, mà là vị hôn thê của y." Mạnh Cảnh Chu long trọng giới thiệu thanh niên ưu tú của quận Lạc Phượng, Lý Hạo Nhiên.
Thái thú và gia chủ Mạc Gia sinh lòng kính nể.
Ở phía trên, đám người họ chuyện trò vui vẻ, ở bên dưới, tình trạng của tín đồ Cửu U Giáo chẳng mấy tốt đẹp.
Vì để luyện hóa thi thể phượng hoàng, hủy diệt quận Lạc Phượng, khơi mào mâu thuẫn giữa Nhân Tộc và Phụng Tộc, gã ta mưu đồ nhiều năm, tra cứu điển tịch, lật xem sách cổ, thăm viếng tiền bối, thăm dò cổ tích, cuối cùng mới biết được cách luyện hóa thi thể phượng hoàng.
Phụng Tộc là phe chủ hòa, có mối quan hệ tương đối hòa hoãn với Nhân Tộc, nếu có thể mượn danh nghĩa luyện hóa thi thể phượng hoàng châm ngòi mâu thuẫn, tiến triển tới chuyển biến thành chiến tranh, ắt hẳn sẽ thương vong vô số, khiến cho càng nhiều người bước vào luân hồi hơn.
Chỉ còn một bước!
Chỉ còn một bước nữa thôi!
Sao lại nhảy ra một tên cảnh giới Hợp Thể?
"Cho dù ngươi là giai đoạn Hợp Thể cũng không được!" Tín đồ Cửu U Giáo gào thét, đã hoàn toàn điên cuồng.
Khống chế thi thể to lớn như vậy, là một thử thách đối với tu vi và sức mạnh tinh thần của gã ta.
Theo lý mà nói thì sẽ có những tín đồ Cửu U Giáo khác giúp gã ta san sẻ áp lực phát sinh khi khống chế, nhưng những người đó đã bị Tô Y Nhân hạ sát.
Con phượng hoàng già bốc lên ngọn lửa hừng hực, vang lên tiếng lốp bốp, ngay cả không gian cũng có dấu hiệu biến dạng, đám người Lục Dương đứng ở mép ngoài cùng cũng có thể cảm nhận làn sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới, hết đợt này tới đợt khác.
Thái thú không còn cách nào khác, lấy ra một chuỗi chuông vàng từ nhẫn trữ vật, bọc lấy mọi người.
Tô Y Nhân dẫm một chân lên lưng phượng hoàng, phượng hoàng rơi ầm xuống, nhưng ngọn lửa lại không hề có chút suy yếu.
Phượng Hoàng Chân Viêm có thể thiêu rụi vạn vật, đất sét cũng không ngoại lệ, khoảng không dưới mặt đất này chính là do chân viêm đốt ra, nếu để mặc cho chân viêm lan rộng, cả quận Lạc Phượng sẽ chìm trong biển lửa mênh mông!
Phượng Hoàng Chân Viêm, Kim Long Chân Viêm, đây là ngọn lửa danh tiếng hiển hách, ngang hàng với Tam Muội Chân Hỏa.
"Khi Phượng Hoàng Chân Viêm nở rộ vẫn khó đối phó như mọi khi." Bất Hủ Tiên Tử quan sát trận chiến trong không gian tinh thần, nhớ tới thiên kiêu Phụng Tộc mà cô từng dạy dỗ.
Thiên kiêu hai tộc Long Phụng tự nhiên nắm giữ năng lực sở trưởng của tộc mình, thủ đoạn dùng lửa dùng đến lô hỏa thuần thanh, rất thích hợp để nấu nướng.
"Có phương pháp khắc chế nào không?" Lục Dương vội hỏi, nếu không có cách, hắn chỉ còn biết triệu hồi đại sư tỷ.
"Chính giữa cổ có một huyệt vị độc nhất của phượng hoàng, đó là ngọn nguồn của Phượng Hoàng Chân Viêm, đánh trúng huyệt vị đó thì nó sẽ không phun ra lửa được nữa." Bất Hủ Tiên Tử không chạm dây, trong thời khắc quan trọng đưa ra phương pháp giải quyết.
Lục Dương nghe vậy, vội truyền âm cho Tô Y Nhân, Tô Y Nhân kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Dương một thoáng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đệ tử Vấn Đạo Tông thấy nhiều hiểu rộng, từng nghe được trong bài giảng của sư môn.
Dù sao thì sư phụ hắn cũng là Tông Chủ Vấn Đạo Tông.
Tô Y Nhân nhắm chuẩn vào vị trí mà Lục Dương, lao thẳng tới, Phượng Hoàng Chân Viêm như phát điên mà tuôn trào về phía cô, cô chụm năm ngón tay, tay phải siết quyền, đặt ở bên hông, mạnh mẽ dốc lực, đánh ra một quyền, uốn cong triệt để không gian phía trước, Phượng Hoàng Chân Viêm không thể tiếp cận cô.
"Chết!"
Tô Y Nhân lại đánh ra một quyền, phát ra tiếng rền vang như sấm, nện lên cổ phượng hoàng già, Phượng Hoàng Chân Viên như mất đi ngọn nguồn, dần biến mất.
"Chuyện gì thế này?!" Tín đồ Cửu U Giáo kinh hồn bạc vía, Phượng Hoàng Chân Viêm có tiếng là thiêu rụi vạn vật, không thể dập tắt, sao lại biến mất rồi?
Điều Bất Hủ Tiên Tử nói cho Lục Dương là bí mật của Phụng Tộc, ngay cả trong nội bộ Phụng Tộc còn chẳng có bao người biết, chứ đừng nói tới tín đồ Cửu U Giáo.
Mất đi Phượng Hoàng Chân Viêm, phượng hoàng già đã không còn là mối đe dọa, tín đồ Cửu U Giáo còn định dùng khí thế liều mạng để giết ra một con đường máu, bị Tô Y Nhân nện đến mức không nhúc nhích nổi.
Trong lòng Tô Y Nhân cũng nén đầy lửa giận, giả làm người con gái thùy mị dịu dàng tận mấy ngày, cuối cùng cũng coi như có thể để lại ấn tượng tốt với Lý Hạo Nhiên, cứ như thế bị ngươi hủy hoại rồi.
Cửu U Giáo đáng chết!
Chết chết chết!
Nhìn nắm đấm rung chuyển trời đất của Tô Y Nhân, vung hết quyền này tới quyền khác, khóe mắt Lý Hạo Nhiên không nhịn được mà co giật.
Nếu đấm lên người y, đoán chừng ngay cả linh hồn cũng không giữ lại được đâu nhỉ.
Cuối cùng, Tô Y Nhân đánh ra một quyền mạnh bạo đến cùng cực, âm thanh xuyên qua mặt đất, cả quận Lạc Phượng đều có thể nghe thấy, đại diện cho pha hạ màn của trận chiến.
Cô xé ra một lỗ hổng từ thi thể phượng hoàng, lôi ra tín đồ Cửu U Giáo, trực tiếp sưu thần, ngay sau đó nhíu mày.
Trong trận chiến vừa rồi, tên tín đồ này vận dụng thần thức vượt quá sức chịu đựng, dẫn đến đầu óc của gã ta lúc này rối bời, không nhìn ra được gì cả.
Nói cách khác, tên tín đồ này đã điên mất rồi.
"Xúi quẩy." Tô Y Nhân vặn gãy cổ tên tín đồ, tiễn gã ta tới Cửu U.
Khoảng không dưới lòng đất sót lại sau trận chiến có chút khó xử lý, Tô Y Nhân tạm thời vận dụng sức mạnh quy tắc cố định không gian bên trên, mấy chuyện sau này thì để vương triều Đại Hạ cử người tới giải quyết.
Dù sao thì cô không giỏi mấy việc trong phương diện này.
"Đa tạ tiền bối ra tay trợ giúp, nếu không có tiền bối, e là quận Lạc Phượng khó thoát được kiếp nạn lần này." Thái thú chắp tay cảm tạ, xuất phát từ tận đáy lòng.
"Đừng vội cảm ơn, khối Hoàng Huyết Thạch này rốt cuộc là chuyện như thế nào, giải thích một chút đi."
"Tiền bối, khối Hoàng Huyết Thạch này thực sự không có gì, lão phu chỉ thấy nó hiếm lạ..." Thái thú rõ ràng không muốn nói thật với mọi người.
Lục Dương lấy ra quả cầu ghi hình: "Trên này có bằng chứng thái thú đại nhân xông vào nhà dân, trộm cắp tài sản, đầu quân cho Cửu U Giáo."
"Ngươi chờ chút, xông vào nhà dân và trộm cắp tài sản thì thôi đi, ta đầu quân cho Cửu U Giáo từ lúc nào?"
Lục Dương chiếu lại quả cầu ghi hình, trên quả cầu ghi hình, tín đồ Cửu U Giáo nhảy tường vào, thái thú và gia chủ Mạc Gia theo sau tín đồ Cửu U Giáo, cùng nhau đến phòng khách của Mạnh Cảnh Chu.
Hình ảnh đến đây thì dừng lại.
"Phần phía sau đâu rồi? sau đó hai người bọn ta gạ hỏi được mục đích của Cửu U Giáo, chuẩn bị chiến đấu, những hình ảnh đó đi đâu rồi?" Thái thú và gia chủ Mạc Gia sốt ruột.
Lục Dương mặt không biểu cảm: "Quả cầu ghi hình hỏng rồi, phần sau không hiển thị."
"Nếu thái thú đại nhân bằng lòng giải thích cho bọn ta nghe ngọn nguồn, biết đâu ta sẽ có cách sửa được quả cầu ghi hình."
"Đệ tử Vấn Đạo Tông quả là danh bất hư truyền mà." Thái thú nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận