Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 639: Hung thủ

- Đừng động vào bất cứ thứ gì ở hiện trường!
Tống Thiên lớn tiếng hét lên, ngăn mọi người hành động thiếu suy nghĩ, một khi phá hỏng hiện trường, sẽ rất khó để tìm ra hung thủ là ai.
Đào Yêu Diệp và Lan Đình quan sát kỹ cách bài trí của thư phòng, thư phòng bài trí đơn giản, hai dãy giá sách, trên tường treo hai bức tranh, cùng vài lá bùa vàng, có tác dụng trừ tà, ngoài ra còn có bàn làm việc, ghế gỗ, bàn trà, lọ hoa trên bàn trà... Không có gì khác biệt so với một thư phòng bình thường.
Cửa đóng chặt, theo lời quản gia thì cửa sổ cũng đóng chặt, không mở được từ bên ngoài.
- Đây là.
Cửa sổ rách nát, Đào Yêu Diệp phát hiện góc cửa sổ bị người ta đục một lỗ thủng.
Quản gia ở bên cạnh giải thích:
- Trước khi đập cửa sổ, ta đã đục một lỗ, xem thử lão gia có thực sự xảy ra chuyện gì không.
- Chắc chắn là đại ca đã giết phụ thân!
Người con trai thứ hai Tống Thanh túm lấy cổ áo của người con trai cả Tống Thiên gào lớn, rất tức giận, mắt đỏ ngầu, giống như một con chó điên.
Tống Thiên không vui, cau mày, đẩy mạnh người em thứ hai ra, quát lớn:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
- Ta không nói bậy, đừng tưởng ta không biết, sau khi ngươi tiếp quản công việc kinh doanh của phụ thân, lúc nào cũng thua lỗ, thời gian trước còn đầu tư thất bại, mất một số tiền lớn, ngươi còn không dám nói với phụ thân, sợ phụ thân nổi giận, không cho ngươi quản lý công việc kinh doanh của gia tộc nữa!
- Bây giờ thì tốt rồi, ngươi giết phụ thân, là người thừa kế đầu tiên, công việc kinh doanh của gia tộc đều thuộc về ngươi!”.
Tống Thiên nổi giận:
- Vớ vẩn, nếu nói về động cơ gây án, thì ngươi còn nghiêm trọng hơn ta, ngươi thi trượt tú tài mấy lần, phụ thân nổi giận, đánh gãy chân ngươi, còn nói nếu ngươi không thi đỗ thì cả đời này đừng hòng thừa kế một chút tài sản nào từ gia đình! Ta có một lần nghe bằng hữu ngươi nói ngươi mua rượu làm vui, còn nói nhất định phải giết phụ thân!
- Ngươi đã mua chuộc bạn ta.
- Là bạn ngươi thấy tiền mà mờ mắt.
Tống Liên Nhi run rẩy chỉ vào xác của Tống viên ngoại nói:
- Đừng cãi nhau nữa, các ngươi nhìn phụ thân vẫn còn mở mắt kìa, ông ấy chết không nhắm mắt.
Mọi người nhìn thì đúng là như vậy, Tống viên ngoại nghiêng đầu mở mắt, nhìn thẳng vào bàn trà.
Người con trai út Tống Khải thuận theo ánh mắt của Tống viên ngoại nhìn xuống, thấy trên bàn trà có một chiếc bình sứ hoa lam.
- Bình sứ thanh hoa… Sứ thanh hoa... Thanh… Tống Thanh! Đây là manh mối mà phụ thân để lại trước khi chết! Nhị ca, là ngươi giết phụ thân.
Người con trai thứ hai Tống Thanh vội vàng nói:
- Nói bậy, chỉ dựa vào thứ vô nghĩa này mà nói là ta giết người sao?
- Phụ thân giơ một ngón tay phải, rõ ràng là đang ám chỉ đại ca!
- Hơn nữa, nếu nói về động cơ gây án, thì ai ở đây không có, tam đệ người oán hận việc phụ thân cắt tiền tiêu vặt của ngươi, khiến ngươi mất mặt trước đám bạn bè xấu của mình, ngươi giết phụ thân, thừa kế một phần gia sản, tự nhiên sẽ có tiền.
- Còn muội muội, phụ thân bắt ngươi cắt đứt quan hệ với tên họ Chu kia, ngươi không nghe, lén lút liên lạc sau lưng, phụ thân vừa chết, sẽ không còn ai ngăn cản ngươi kết hôn với tên họ Chu kia nữa.
Tống Thanh chỉ ra tâm tư nhỏ nhặt của ba người, đều có động cơ gây án.
Đào Yêu Diệp đột nhiên hỏi:
- Các người nhìn thấy Tống viên ngoại muộn nhất là lúc nào?
- Lúc ta đọc sách sáng sớm đã gặp phụ thân ở trong sân, sau đó ta vào phòng đọc sách, đó là chuyện của hai canh giờ rưỡi trước.
Người con trai thứ ba nói lắp bắp:
- Một canh giờ trước, ta đến thư phòng lấy một ít tiền, lúc ra ngoài thì vừa gặp phụ thân đi vào thư phòng, ông ấy đã mắng ta một trận.
Tống Liên Nhi nói:
- Nửa canh giờ trước, ta đã mang một bát trà đến thư phòng cho phụ thân.
Quản gia phụ họa:
- Lúc tiểu thư mang trà đến, ta vừa rồi ở ngoài cửa, từ đó về sau ta cũng không gặp lại lão gia nữa.
Lan Đình gật đầu:
- Như vậy thì Tống viên ngoại mất chưa đến nửa canh giờ. ”.
- Nửa canh giờ trước, các người đều làm gì, ai có thể chứng minh?
Người con trai cả Tống Thiên vội vàng nói:
- Lúc đó ta đang ở trong tiệm đối chiếu sổ sách, các nhân viên làm việc đều có thể chứng minh.
Người con trai thứ hai Tống Thanh cũng nói:
- Lúc đó ta đang đọc sách, mặc dù không có ai nhìn thấy ta, nhưng ta có thói quen đọc sách thành tiếng, những người hầu trong nhà đi ngang qua hẳn có thể nghe thấy.
Người con trai thứ ba Tống Khải nói:
- Ta đang cùng bạn bè uống rượu ngắm khiêu vũ ở lầu xanh, Vương gia lão nhị, Khổng gia lão đại, còn có người nhà họ Tôn đều ở cùng ta, chỉ là lúc đó ta uống say quá, ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã ở nhà rồi, không biết là ai đưa ta về.
Tống Liên Nhi nước mắt lưng tròng:
- Sau khi đưa trà cho phụ thân, ta vẫn luôn ở trong phòng, mãi đến khi đại ca tìm ta mới ra khỏi phòng.
- Có ai có thể chứng minh không?
Tống Liên Nhi càng nói giọng càng nhỏ:
- Không có.
Đào Yêu Diệp nhạy bén nhận ra điều bất thường:
- Khoan đã, ngươi nói ngươi đưa trà cho Tống viên ngoại, vậy thì tách trà ở đâu?
Trên bàn trà chỉ có bình sứ thanh hoa, không có tách trà.
Tống Liên Nhi không thể đợi đến khi Tống viên ngoại uống hết trà rồi mới mang tách trà đi được.
Tống Liên Nhi lắp bắp, không nói nên lời.
- Muội muội, ngươi nói nhanh đi!
Người con trai thứ ba Tống Khải vội vàng nói, trán nóng hổi toát mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận